Trái sầu riêng mang nhiều gai nhiều cạnh
Đời mẹ già
Chi chít nhánh sầu riêng.
Mỗi đưá con một nhánh nặng ưu phiền
Mẹ đeo mãi nên lưng còng trước tuổi.
Con tép rời sông,
Con tép lội.
Ngày Mẹ tản cư xa Hà Nội,
Rong rêu
Mẹ long đong chạy gạo mỗi chiều
Mắt muốn nhắm mà chân luôn đều bước
Đưá địu trên vai,
Đưá đeo đằng trước
Vẫn sợ "mọt chê" xé nát con trai
Nên tay mẹ dài ra
Cuốn lại sau vai
Để chắc chắn đầu con còn đó
Rồi những ngày ngược xuôi
Nhanh không kịp thở
Bùi Chu, Nam Định , Phủ Lý, Hưng Yên
Mẹ như chiếc xe "ca",
Bụi đỏ gập gềnh
Đò ngang , đò dọc, thuyền đinh, tầu thuỷ
Mẹ qua những đoạn đường
Mìn phá tung xương tuỷ
Tay chân người vương vãi bụi cây
Tầu đắm, ca nô chìm, đạn rải trên mây
Mẹ vẫn dịu dàng: " Các con còn đói""
Tuy có lúc làn roi mẹ vút qua,
Bốc khói !
Con dẫu tung người,
Vẫn ôm mẹ, ăn năn
Vẫn nghe mẹ ngâm thơ , kể chuyện "Nửa chừng Xuân"
"Cô giáo Minh", "Gánh hàng hoa", "Đôi Bạn"...
Và cuộc sống cứ trôi đi , tản mạn
Con mang hồn thơ, hồn dân Việt tang thương
Cũng giang hồ, xuôi ngược long đong
Nhìn lục bình trôi, nghe giọng hò ngọt mát
Trong vườn sầu riêng, tưởng như còn tiếng hát
Mẹ ru con những năm tháng xa mờ
Cho đến bây giơ,
Con vĩnh viễn không còn nghe tiếng mẹ
Dù mẹ mắng, mẹ la, hay dịu dàng khe khẽ
Mẹ đã thiên thu rồi !
Trong khi,
Con vẫn chưa trọn đạo làm người
Vẫn là chiếc lá khô trong dòng đời xuối ngược
Con chỉ có vài câu thơ thấm nước
Nước mắt con, hay máu tự trái tim
Dâng mẹ già trong khói nến cuộn lên
Cầu xin cho mẹ về với Chúa bình yên
Để mai mốt con cũng về gặp mẹ.
Chu Tất Tiến.
NGHE EM HỎI
Nghe Em hỏi: gió có buồn không?
Gió thở dài, khẽ luồn qua khe cửa.
Nghe Em hỏi: mây có bao giờ nức nở?
Mây vươn mình, theo gió cuốn đi xa
Nghe Em hỏi: Suối có biết nhớ nhà?
Từ khe núi, suối lặn nhòa với biển.
Nghe Em hỏi: tình yêu nào hiện diện
Chung quanh đây, với tiếng đập tim thơ?
Tôi rung mình, nhìn sóng vỗ vật vờ
Dòng nước chẩy miên man như thác
Trong lòng tôi, thác mang mầu đá bạc
Chở hẹn hò và kỷ niệm ngày xưa
Trôi đi mãi hết một thời mộng mơ
Và như thế, lặng thinh là lời nói.
Xin em hiểu, ngôn ngữ không chói lọi
Mà thinh không rộn rã biết bao tình
Hãy cho tôi tiếng chim gọi bình minh
Để tôi nuối giấc mơ dài rộn rã…
Chu Tất Tiến
EM-SAIGON CÓ VẤN VƯƠNG?
Ta chừ lạc bước mười phương
Phong sương, gió bụi.. nỗi thương vẫn đầy
Saigon một thoáng mây bay
Mặt trời bên ấy, bên này trăng sao
Nhớ em ngào nghẹn Đa Kao
Ly chè thạch trắng vẫn trào trong tim
Công viên, dẫy ghế đứng im
Nhìn tình yêu nở, buồng tim dạt dào
Nguyễn Du nghe lá lao xao
Hoa me rụng trắng hôm nào trên vai
Đường xưa thoải những bước dài
Ngôi nhà thờ cổ sáng hoài trong đêm
Duy Tân phố cũ êm đềm
Tiếng đàn ai vọng cho mềm chân chim
Những đêm phố vắng im lìm
Giọng hò Nam Bộ như chìm trong sương:
“Hò ơ… Trồng trầu thì phải khai mương
Làm trai hai vợ, phải thương cho đồng”
“Trời mưa, bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng, con ở với ai..”
Xóm nghèo, nghe tiếng thở dài
Bóng ai kẽo kẹt, hai vai gập gềnh
Mái tôn gợn sóng lênh đênh
Thương người mẹ trẻ, bồng bềnh sớm mai
Xích lô đạp mỏi chân dài
Hoàng hôn đổ xuống, bóng ai dặm trường
Em-Saigon có vấn vương?
Những chiều mưa đổ, góc đường, mình ta?
Ngồi đây trong nước mắt nhòa
Nhớ em quằn quại, nhớ nhà triền miên
Chu Tất Tiến.