Thứ Ba, 28 tháng 2, 2023

KHI TA HÔN NHAU - Thơ Trần Thị Cổ Tích

KHI TA HÔN NHAU

em kiễng chân lên
háo hức đón từ anh
nụ hôn mùi thuốc lá
lửa trời hừng hực
em ngún dần ngún dần
cháy đến tận cùng trên môi anh

khi anh hôn em
nụ hôn mùi rượu chát
hương xuân tràn căng ngực
nồng nàn bứt rứt
tim em lảo đảo say mèm

khi ta hôn nhau
nụ hôn mùi thuốc phiện
anh dật dờ trong cơn nghiện
quằn quại
nỗi nhớ mộng du

khi ta hôn nhau
nụ hôn từ tạ
đất hỏi trời mưa sao mắt em ướt thế
mây hỏi gió rừng sao cỏ úa trên mi anh
cây hỏi cây sao tiếng hót ban chiều bay mất
người hỏi người sao lòng quá chật
ta hỏi mình tình nào không chênh vênh<!>


TRÊN CÁNH MÂY TRÔI

tôi dành cho tôi
một ngày tĩnh lặng
ngồi vẽ đời mình
trên cánh mây trôi

mây suốt đời bay
qua rừng qua núi
ngất ngưỡng phiêu bồng
một cõi mênh mông

tôi dành cho tôi
trọn lời yêu dấu
chôn hết u sầu
vào chốn hư không

đời vui theo nắng
lên đồi thông ngàn
bỏ quên cay đắng
bỏ quên phũ phàng

tôi dành cho tôi
một đóa sen ngời
nở từ muôn kiếp
trên môi Phật về


TRONG LÒNG THÁNG CHẠP

tháng chạp dành cho tôi
một chỗ ngồi nơi quán nhỏ
tách cà phê đêm hứng từng nốt nhạc trầm

tháng chạp níu ngày qua
vói ngày chưa tới
lửng lơ nước mắt nụ cười
nhuộm bóng thời gian

tháng chạp lim dim nhớ màu mây cũ
chập chùng góc mù sương
khẽ nghiêng đầu
ghé lên vai mùa mới
đợi niềm vui


CƯỜI KHÓC THÁNG TƯ

tháng tư
nắng đỏ
hoa phượng đỏ
nước mắt mẹ ta chảy ngược về …
cũng đỏ
ôi những con đường, những dòng sông
những ngả rừng, bến tàu…ngày ấy
loang chung dòng máu hai miền!

tháng tư
những tưởng niềm vui hòa bình rực sáng
vươn vai rũ bỏ nhọc nhằn

tháng tư
bao hoài bão lụi tàn, yên bình vỡ nát
chúng ta hỗn độn khóc cười
trong gầm rú điên cuồng của vũ khí nhận từ xa!

tháng tư
đất nước tôi
nhức nhối nỗi đoàn viên…


SAU 1975

bạn về thăm ta
đường xa. mưa. gió buốt
áo bạc màu. chân nứt nẻ
hồn đã nhá nhem

tách trà. vàng
ly rượu. đỏ
ngồi với nhau. đời ngả màu vôi
bạn lặng im. ngó phố
ngó đêm đen
ngó những mặt nạ đổi màu
những ánh mắt ưu tư
những nụ cười nặng trĩu

cầm ly nốc cạn
bạn vẽ giọt nước mắt lên bàn
rồi đi


KHÓC

tháng mười hai ngổn ngang những nùi chỉ rối
gỡ hoài không xong
mẹ tôi cắn răng chua xót
bao năm…
cũng ngần ấy thôi

tháng mười hai nức nở tiếng cầu siêu
oan khuất lê thê
những cái chết bất ngờ
những linh hồn ám muội
lá mùa đông ướt đầm nước mắt
tràn biển xanh
khóc anh em tôi lêu bêu trên những nẻo đường bất trắc
khóc anh em tôi mù mịt không về
sóng dựng tầng tầng hàng bia tưởng niệm
rú hoài cơn phẫn nộ ngàn năm.

Trần Thị Cổ Tích

Tranyenhoa/blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét