Thứ Năm, 4 tháng 5, 2023

NHỮNG VẦN THƠ XƯA - Thơ ĐỖ BÌNH



CHỨNG TÍCH

Buồn xưa về giấc chiêm bao!
Thấy rừng bốc cháy thuở nào đã xanh.
Chiến hào cỏ biếc vây quanh,
Tội cây cầu gẫy, cũng thành hồn oan!


M ÀU ÁO TRẬN

Thoáng đã nhiều năm cách biệt rồi
Rời nhau phút cuối kẻ đôi nơi
Em tan thành mộng bên rừng cũ,
Ta bỏ đời trong kiếp ngục tù!

Em lạc về đâu thác về đâu ?
Tình ta để lại mối u sầu!
Em bay vào lẫn trong tinh đẩu?
Hay rũ hồn đau dưới huyệt sâu!

Nếu chẳng còn duyên vẫn nợ nhau,
Thì xin cố giữ nụ hưong đầu
Ta về ôm giấc thời yêu dấu
Lòng vẫn tơ vương mối tình sâu.

Tháng tư hiu hắt vì sao nhọn,
Lặng lẽ thời gian xóa dốc mòn
Người xưa nay phủ màu hoa dại,
Những nấm mồ hoang đám cỏ gai!


TRĂN TRỞ

Tháng tư gío lạnh phương này
Bỗng dưng ta muốn thật say quên đời
Rượu chưa nhấp, lòng chơi vơi!
Đã nghe tiềm thức vọng thời tóc xanh.
Chiến trường sinh tử mong manh
Mịt mù khói lửa vây quanh lối về!
Bạn bè bỏ lại cõi mê
Hồn phiêu rũ sạch lời thề năm xưa.
Còn ta ngơ ngẩn bốn mùa
Ngồi đây gẫm cuộc được thua tháng ngày

Xót đàn chim hạc chân mây
Bờ quê biển đảo đổi thay chia lìa!
Bãi hoang vùi dấu mộ bia
Đồi xưa cỏ mọc buồn kia lưng trời!
Đời như con sóng ngàn khơi,
Nâng tay ôm mặt khóc cười thế nhân,
Tháng tư buông súng nhục nhằn,
Về đây thao thức... chùm chăn mấy lần
Tha hương nghìn dặm gian truân,
Đời như sóng rẽ cũng phần lanh quanh!

Bao năm thiên hạ tranh giành
Riêng ta làm gã tốt xanh hững hờ…
Mê thơ hồn vẫn ngu ngơ
Ở đây lắm kẻ trở cờ rất nhanh!
Mùa xưa câm nín đã đành
Thời nay lại gặp các con rối đời!
Xuân sang nhảy nhót vui chơi
H ạ về ca hát quên thời xa xăm
Tháng tư đốt nén hương trầm
Trong tim để khóc âm thầm cố hương.


KIẾP TÙ

Môi khô nứt bụng đói cào rời rã
Đời lao tù người gầy đét xương da.
Con mắt mở nửa gần như hóa đá
Nhìn quanh đây toàn những nỗi xót xa.

Mùa lá đổ rừng đêm nghe ai oán
Tiếng côn trùng rỉ rả những lời than
Cơn đói lả hàng kẽm gai móc nhọn
Bát cơm đầy chỉ là giấc mơ ngon!

Trong ngục tối ngày đêm dài thăm thẳm
Thiếu tiếng người ngoài tiếng gió xa xăm!
Đời hiu quạnh hồn chết dần say đắm
Tthương bài thơ cũng mục rã âm thầm!

Ta muốn thét cho đời vơi thê thẳm
Vẫn làm thơ chờ về cõi trăm năm.
Người ngoài đó con đường xưa mây xám
Mất tự do thì nào khác trại giam!

Ôi nghiệt ngã trời quê hương u ám
Gió vi vu âm vọng những tháp Chàm!

Đỗ Bình

1 nhận xét:

  1. "Những Vầng Thơ Xưa" khiến cho người đọc khắc khoải, thương cảm, ngậm ngùi! Chân thành cảm ơn tác giả. DTDB

    Trả lờiXóa