Chủ Nhật, 11 tháng 2, 2024

Mấy vần thơ mùa Xuân - Thơ ĐỖ BÌNH

 

XUÂN TRÔI

Xuân về qua phố nhỏ
Nắng ươm màu vương tơ.
Pháo nổ dòn vang ngõ
Rộn ràng trái tim mơ.
Ngày tết hồn phơi phới
Màu hạt dưa hồng môi
Mai vàng khoe sắc mới
Đào thắm thêm tuổi đời.
Thời gian như bóng câu
Chớp mắt thoáng bạc đầu
Kỷ niệm xưa nhạt dấu
Theo sóng nước về đâu ?

Nhớ quê buồn không nói
Chiều phai phai nắng rơi.
Biết còn ai chờ đợi ?
Nơi đây tình mù khơi!


XUÂN QUÊ

Bao năm vẫn đợi em đời quá mỏi, 
Mịt mờ nẻo về leo lét trăng soi.
Con suối biếc chảy ngoằn ngoèo trơ đáy
Mùa bão xưa còn rờn rợn đêm say!
Tưởng rũ  sạch mạch sầu trong gối mộng,
Tìm lại nhau, tỉnh giấc vẫn hư không!
Nhúm tóc bạc cũng rụng dần lặng lẽ,
Hồn bay xa theo năm tháng hoang mê!
Ô!có phải xuân về bên khung cửa ?
Tuyết bay bay trắng xóa cánh rừng thưa.
Chút nắng úa hạt vỡ nhòa trên lối,
Những mùa đi chỉ còn giấc đơn côi!
Thôi, cứ để hồn ta xanh phố cũ,
Ôm dòng sông tìm lại bóng trăng thu,
Đời viễn xứ mỗi ngày thêm buốt gía,
Người xưa đây tình vỗ cánh mù xa!

TIẾNG  LÒNG

Lên đỉnh non ngàn vọng cố hương,

Mắt buồn chĩu nặng mấy làn sương.

Nhìn quanh chẳng thấy trời quê mẹ,

Chỉ có tuyết rơi...dốc đoạn trường!

Thấp thoáng trời xa ngày tháng cũ
Chập chùng mây khói bóng phù du  
Nắng hiều xanh biếc màu sương tím,
Buồn thấm chân mây dốc mịt mù!

Đêm mơ thức giấc ngỡ xuân sang,

Tuyết trắng đầy sân nỗi bẽ bàng.
Trong mộng cánh mai vàng rực rỡ
Bên ngoài tuyết đổ mối sầu mang!
Gió đông nhịp phách, đời trăn trở
Cười gượng cho qua một giấc mơ.
Những vết chân sâu trên sóng tuyết
Mịt mờ quê cũ lẫn vào thơ!


HỮNG HỜ 

Kìa dáng xuân về trong nắng úa,
Sao ta vẫn buồn  như hôm xưa!
Có phải vấn vương màu hoa cũ,
Hay ta hờ hững phút giao mùa?
Đó…đây, xuân cũng vầng mây lụa,
Vẫn nụ mai đào muôn sắc đua,
Vẫn tím hạ xanh trời kỷ niệm,
Làm sao thấy được nét xuân xưa!
Hình như ngày tháng không có thật,
Nên ta quên mất phút giao thừa!
Tuyết phất phơ bay ngoài song cửa,
Sương rừng loang sắc bóng chiều đưa.
Tháng giêng trời đất màu mây tuyết,
Xuân đến hồn ta  lộng gió mưa.
Nếu thật hồn quê không còn nữa,
Xuân về cũng chỉ nụ hương thừa.
Dù mai có rộ vàng lối ngõ,
Thì vẫn đâu là hoa năm xưa! 


Đỗ Bình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét