Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

THANH QUỲNH TRỔ THƠ - Thơ Như Thương

alt
                                  ​

Thanh quỳnh lặng lẽ trổ thơ
Dưới trăng ai đó ngẩn ngơ với tình
Ừ thì một cõi riêng mình
Với hoa cỏ lạ trăm nghìn sao khuya
Nghe như vạn nỗi cách chia
Về gần như thể lia thia vợ chồng
Mùi hương lan tỏa mênh mông
Quyện trong thương nhớ giữa dòng nhân gian
Khuya ơi đừng vội trăng tàn
Để thanh quỳnh với nguyệt vàng vầy duyên
Trăm năm đá tạc thề nguyền
Hỡi người cõi thế bên triền dốc mơ
Chút gì tựa một dòng thơ
Một lòng trinh bạch nhả tơ kiếp này
Bút nghiên mài mực đắm say
Vẽ hồn hoa trắng ngất ngây cho đời
Tay ngà phóng bút buông lơi
Tìm trong nhật nguyệt cho vơi nỗi sầu
Đóa trăng nghiêng ánh nhiệm mầu
Bên khung cửa nhỏ ví câu đa tình

Như Thương

(Tặng Người & đêm Thanh Quỳnh nở)

Lễ tạ ơn - Thơ Nguyên Hà


Quê hương tôi, Việt Nam đầy khói lửa
Bốn mươi năm tan tác điêu linh
Khắp trời Nam, núi sông tràn bóng giặc
Chồng chất thương đau, dẫm nát thanh bình
Lớp lớp tuổi trai, hai miền Nam, Bắc
Ai gây hận thù, ai đốt lửa chiến chinh
Nợ máu xương, một mai ai phải trả
Cho người dân trong cuộc sống yên lành .

Ðại lộ kinh hoàng muà hè đỏ lửa
Quảng trị, Ðồng hà thảm họa chiến tranh
Tết Mậu thân, nấm mồ chôn tập thể !
Nghẹn ngào kinh thành Huế chít khăn tang !
Lũ vô thần cuồng si hăng máu giặc
Gây bao tội ác, tàn bạo dã man
Tiếng oán hờn, dân vô tội khóc than !

Xuân bảy lăm, mịt mờ trong khói lửa
Rừng cao nguyên chim ngừng hót chào xuân
Chiến địa Pleiku, Kontum, Banmêthuột
Súng đạn thù xé nát núi rừng thiêng
Dân tị nạn chạy về thành lánh giặc
Saìgòn bảy lăm, tháng tư đen oan nghiệt
“Cờ đỏ sao vàng, vẫy máu hôi tanh!”

Trải bao năm kết thúc cuộc giao tranh
Hàng triệu dân miền Nam vẫn tìm đường lánh nạn
Ðại dương trùng khơi, núi cao vực thẳm
Dẫu phơi thây nơi biển cả, hay rừng sâu
Còn hơn phải cúi đầu tuân hành Ðảng, Bác!!
Lũ thiếu tình người, một lũ vong nô
Khiến dân Nam đành phiêu bạt giang hồ
Khắp năm châu tha phương người dân Việt
Ðành đoạn xa lià mái ấm tình thương .

Họ đến đây, với hai bàn tay trắng
Ngôn ngữ bất đồng, chịu kiếp ly hương
Nhẫn nại, cần cù trên vùng đất hứa
Vượt gian lao khổ nhọc, chí quật cường
Ðất nước tự do, nhân quyền, bình đẳng
Cánh cửa huy hoàng, sáng lạn tương lai
Tuổi trẻ đong đầy niềm tin hứa hẹn
Sẽ trở về trên đất Mẹ ngày mai ..

Quét sạch lũ gian manh, phường hại nước
Ðể không còn ám hại đám dân lành
Người dân Việt sống tự do, no ấm
Mái đình xưa, sẽ cùng nhau dựng lại
Nắng xuân hồng, tấu khúc khải hoàn ca .
                     ***
Xin tạ ơn, cây trái lành chim đậu
Ðem tình thương gieo khắp cả mọi nhà
Xin Tạ ơn đất trời bao dung tình lữ thứ
Cho con Hồng cháu Lạc ,
Ðặng hai chữ bình an .

Kỷ niệm ngày lễ tạ ơn. Thanksgivings
                   Nguyên Hà

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

Đưa Mẹ Về Trời - Thơ Miên Du Đà Lạt

alt



Hôm nay đưa Mẹ về trời,
Mẹ ơi! con muốn làm mây theo người,
Làm mây cõng Mẹ đi chơi
Làm mây theo Mẹ rong chơi cuối đời,
Làm mây chuyển kiếp luân hồi
Làm mây trút nhẹ gánh đời trần gian
....
Hôm nay mây xám đầy trời
Hôm nay con đã mồ côi thật rồi…
Hôm nay... muốn khóc ... nhưng cười
Mẹ ơi con nuốt lệ vào trong tim …

Miên Du Dalat
(11/28/2015)

Vô Lượng Ân Tình - thơ Thích Tánh Tuệ


 



ĐƯỜNG TRĂNG - Thơ Song Châu Diễm Ngọc Nhân




Tôi đáp chuyến bay đi thăm người bạn
Người bạn xa xôi cách nửa địa cầu
Chuyến bay đêm trăng, đường trăng dát bạc
Tôi thả hồn vào trong ánh trăng thâu

Ánh trăng bao la mênh mông vô tận
Nhuộm bạc bầu trời đen thẳm về đêm
Những nàng mây áo xiêm màu trăng mật
Tha thướt trong trăng, vạt áo bay mềm ...

Từng mảnh sáng như gương từ mặt đất
Đầy những trăng, loang loáng chạy theo tàu
Mặt biển, lòng sông, say trăng ngây ngất
Thấy tàu qua, đưa tín hiệu chào nhau

Đêm tuyệt diệu chỉ vài giờ ngắn ngủi
Rồi hừng đông thức dậy tiễn trăng đi
Tôi tiếc đêm trăng, sợ trăng hờn tủi
Thương quá trăng mà không thể làm gì ...

Thế mới biết những quyền uy tạo hóa
Những công trình, định luật của thời gian
Chỉ một phút mà đổi thay tất cả
Trăng đi qua, ai níu được trăng vàng !

Sự hiện hữu của con người cũng thế
Có rồi không chỉ một sát na thôi
Mà cõi đời đã quá nhiều dâu bể
Sao người thêm thống hận nữa cho người ?!

Sao chẳng ngộ đời chỉ là bến đợi
Đợi một hôm Thượng Đế gọi về nhà
Cả thân xác cũng thuộc về cát bụi
Thì đâu có gì thực sự riêng ta !

Đã ba năm hơn, hôm nay gặp bạn
Bạn đón tôi bằng đôn hậu tình người
Bao phiền toái bỗng xa mờ, phai nhạt  
Đường trăng này mới thực của ta thôi...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

THI NHÂN HOÀI CẢM - Thơ Nguyễn Phan Ngọc An



Tôi là kẻ ly hương từ nước Việt
Ðến xứ người sau cuộc chiến nổi trôi
Ba mươi năm dường quên hẳn nụ cười
Thương quê Mẹ dầm chan mưa nắng hạ

Tôi đã sống nơi đây, vùng đất lạ
Theo dòng đời ân sũng của Hoa Kỳ
Mang trong lòng một ước nguyện khi đi
Ngày trở lại huy hoàng cho Tổ Quốc

Dân Việt tôi vẫn ngàn đời bất khuất
Nêu chí hùng văn hiến mấy ngàn năm
Vì chiến chinh lê kiếp sống âm thầm
Nhiều đêm nhớ … lệ sầu rơi trăn trở !

Nơi viễn xứ muôn đời tôi vẫn nhớ
Lũy tre xanh, đồng lúa chín thơm vàng
Liễu buông mình tha thướt dưới đêm trăng
Gà gáy sáng vang lên trong xóm nhỏ…

Ở nơi đây cũng vầng trăng sáng tỏ
Nhưng tìm đâu hình ảnh của quê tôi
Mùa xuân về trong lặng lẽ đơn côi
Bao giờ nhỉ…sum vầy xuân nước Việt !

Sống nơi này dân Việt tôi đã biết
Nghĩa cử ân nhân bác ái của Hoa Kỳ
Tật nguyền, già nua cùng bệnh nan y
Họ cũng vẫn đưa vòng tay đón nhận

Họ săn sóc chu toàn bao bổn phận
Trợ cấp chi tiêu, ai cũng ấm lòng
Chẳng nệ hà cực khổ dẫu thu đông
Sương buốt lạnh trắng đêm dài không ngủ…

Họ đã bỏ xương tàn bao chiến sĩ
Nơi nước tôi vì lý tưởng muôn đời
Ðược gì đâu…đành ly biệt đôi nơi
Trời Nam đất Mỹ lệ tuôn tuôn tràn !

Họ cố quên niềm đau trong dĩ vãng
Cứu giúp dân tôi chẳng nệ sang hèn
Ân sũng này ngày thêm một lớn lên
Ơn chính phủ Hoa Kỳ xin ghi đậm…

nguyễn phan ngọc an - 

Thanksgiving 2015

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015

Thơ Thu Hương Trần & Đào Lê Văn


Nỗi Buồn Áo Tím

Em xanh xao như nỗi buồn xứ Huế
Không ngủ yên nằm đợi tháng năm về
Dòng Hương giang khẽ chuyển mình như thể
Bước thăng trầm người lữ khách xa quê

Câu dân ca thuyền trên sông ngơ ngẩn
Nón bài thơ nghiêng chắn hạt sương rơi
Lời tình tự vọng từng hồi chuông ngắn
Soi hồn tôi tìm áo trắng xa rồi

Em xanh xao lọt giữa lòng con phố
Mái nhà tranh vàng vết ố giao mùa
Cánh lá rơi ngập ngừng đầu thôn Vỹ
Đậu bờ vai nhẹ ướt vần thơ

Huế ngày xưa và Huế bây giờ
Huế cùng em muôn đời ôm ấp giữ
Chiều hôm qua rớt bên thềm quá khứ
Phớt vào tôi khe khẽ một nốt buồn

Thu Huơng Trần


ÁO TÍM

Em tinh khôi trong áo màu sắc tím
Tím hồn hoa,tựa màu áo anh tìm
Ngự Bình ơi,nặng chuyện tình nơi ấy !
Cố Đô hoài một điệp khúc  trong tim.

Vân Lâu đây! thuyền bên sông mong đợi.
Bước lần theo giọt nắng chiều em qua
Cùng đá sỏi,vọng ngàn lời chưa nói.
Say hồn anh ,vẫn sắc tím đêm xưa

Ai xinh tươi,trong áo dài khoe dáng
Mái trường yêu Đồng Khánh,ngã rêu vàng.
Nhìn phượng rơi,từng mãnh hồn tan tác...
Chạnh lòng ta,còn mãi một niềm riêng

Áo tím ngày xưa,chừ chắc phai mờ !?
Dấu tình anh,muôn đời ôm ấp giữ
Chiều bâng khuâng,đứng bên bờ nhung nhớ
Tiếng thời gian,nghe lắng một cung sầu

Hờ ....................hớ ..La lá.......................là
" Cho anh một đóa hoa hồng...
cài lên áo tím người xưa ..."


ĐÀO LÊ VĂN

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

Thơ Hương Chiều - Đặng Hoàng Sơn và Đỗ Thị Minh Giang

TÔI XIN TẠ ƠN - Thơ Ó Biển Lê Chiếu


Cám ơn bà nội trợ tồi
Thức ăn còn sẵn trong nồi chiều nay
Nghĩa là nàng vẫn còn đây
Chứ không lượn phố vui vầy với ai
Ông chồng lục đục lai rai
Trên sofa suốt cả ngày lẫn đêm
Là ưa mái ấm êm đềm
Thay vì lui tới hộp đêm miệt mài
Cô "mầm non của tương lai"
Kêu ca, khiếu nại, chê bai việc nhà
Điều này còn có nghĩa là
Cô nàng vẫn ở trong nhà, chưa đi
Cám ơn tiền thuế phải chi
Nghĩa là mình vẫn còn đi làm đều
Rác cùng chén đĩa quá nhiều
Phải dọn dẹp những cuối chiều tiếp tân
Nghĩa là tôi có phước phần
Bạn bè thân hữu quây quần bên tôi
Những quần áo đã chật rồi
Nghĩa là ăn uống, với tôi, dư đầy
Bóng tôi dõi bước tôi "cày"
Là tôi có nắng bên ngoài sáng tươi
Cỏ đầy sân chẳng được lười
Máng xối, cửa sổ cần người sửa sang
Mất công cắt cỏ, chỉnh trang
Là có nhà ở đàng hoàng hẳn hoi
Bao lời than trách quanh tôi
Càm ràm chính phủ riết rồi nhàm tai
Nghĩa là mình vẫn dài dài
Tự do ngôn luận, không ai rầy rà
Chỗ đậu xe ở quá xa
Tạ ơn còn sức để mà bước đi
Và còn phước lộc nên ghi:
Phương tiện di chuyển khi đi, lúc về
Tiền lò sưởi quá nặng nề
Nghĩa là hơi ấm tràn trề nhà tôi
Thánh đường sau chỗ tôi ngồi
Có bà hát lọt nhịp rồi sai cung
Không sao, tôi cứ ung dung
Vì rằng còn vẫn được dùng đôi tai
Đống đồ giặt ủi mệt nhoài
Nghĩa là quần áo ngắn, dài còn đây
Rã rời bắp thịt chân tay
Và thân người lúc cuối ngày nhức đau
Cám ơn bỡi lẽ dù sao
Cũng còn sức khoẻ dồi dào thi công
Cám ơn những sớm mai hồng
Tiếng chuông báo thức sộc sồng, thúc thôi
Nghĩa là tôi vẫn đứng, ngồi,
Nghĩa là tôi vẫn còn tôi trên đời
Và sau cùng, biết bao lời
Chất chồng đầy ắp khung trời điện thư
Nghĩa là tôi vẫn đầy dư
Bạn bè thân hữu thư từ thăm tôi
Tiếp tay tôi nhé, bạn ơi,
Gửi thư này đến cho người bạn thương
Sống vui luôn, giỡn cợt thường
Buồng tim chất chứa vấn vương tình người
Đời luôn tươi thắm nụ cười
Như tôi đang gửi cho người tôi thương
Chúc nhau cuộc sống đời thường
Thêm một ngày có vầng dương rạng ngời

Ó Biển Lê Chiếu

NỬA VÒNG TRÁI ĐẤT. - Thơ Phạm Thị Minh Hưng

alt


Nửa Vòng Trái Đất là đâu
Nơi trưa nắng đổ, nơi nhàu bóng đêm,
Em say giấc ngủ ấm êm,
Còn Anh lạnh giá giữa miền tuyết rơi

Ở đây gà gáy sương mai,
Nơi ấy nắng đã tàn phai sương buồn
Saigon nắng rát mưa tuôn,
Nơi Anh tuyết giá chiều buông âm thầm

Trùng dương cách trở xa xăm,
Vì đâu trời đất lạnh lùng cách chia,
Bơ vơ không có lối về, 
Ngày đêm sớm tối cơn mê võ vàng!

Ai xui vận nước ngổn ngang,
Đời chia trăm lối bẽ bàng phôi pha
  .. Bao giờ anh trở lại nhà
Mẹ già hiu hắt xót xa bóng chiều...!

Phạm Thị Minh-Hưng

Không quên cảm ơn anh - Thơ Quách Như Nguyệt


Em chẳng cần đợi đến…
ngày lễ tình yêu, Valentine Day mới nói yêu anh
Không chờ mùa Xuân mới thấy mình hạnh phúc
Không mong  lễ Giáng Sinh để thấy lòng nôn nao
                    Không ngóng Tết để  thấy mình hớn hở                           
*
Em cũng chẳng chờ đến ngày lễ Tạ ơn,
mới biết cảm ơn đời sống, cảm ơn những gì  mình đang có
Bố mẹ dù đã mất, anh chị em, con cái, quà cáp nhận và cho
Cái computer, bạn bè  cũ mới, bạn trên ảo, emails….
*
Cảm ơn mình vẫn chưa chán làm thơ
Cảm ơn những bài thơ hay được đọc
Cảm ơn nhạc trữ tình
Cảm ơn được ngắm nhìn
Những bức hình tuyệt đẹp
*
Còn có rất nhiều điều
để cho em cảm tạ
Bầu trời xanh bao la, 
Hàng dừa xanh nghiêng ngã

Hàng liễu rũ là đà
Mái chùa rêu cong cong
Tiếng sóng vỗ rì rầm
Người yêu ta …âm thầm
Trăng và sao mênh mông
Đàn chim bay xoãi cánh…
Mây lửng lờ mỏng mảnh
Những lúc ngồi mơ mộng,

hoặc đầu óc trống rổng
Tâm lắng xuống bình an
*
Tối nay thật an nhàn
Lễ Tạ Ơn đoàn tụ
Toàn gia đình đầy đủ
Còn gì vui, vui hơn?
*
Làm sao mà kể hết?
Em cảm kích từng ngày, biết ơn từng giây phút
Con cảm ơn trời Phật, Thượng đế ở trên cao
Cho còn biết xuyến xao
Biết từ bi hỉ xã
Biết cảm thông, xót  xa
Biết chia sẻ lầm than
Chấp nhận, chẳng kêu ca
Thưởng thức ánh chiều tà
*
Và cuối cùng..
Anh ơi, chẳng quên đâu
Em xin cảm ơn anh
người  mà  em yêu dấu!

Quách Như Nguyệt
Buổi tối Thanksgiving 2012