Ai người lỡ bước sang ngang,
Còn tôi, lỡ với giang san lời thề
Bây giờ, một dạ hai quê,
Bài thơ lỡ vận, trăm bề đắng cay!
Nghe sông núi gọi từng ngày,
Tuổi già khí lực, tiếc thay chẳng còn.
Cây tùng kia giữa sườn non,
Hiu hiu ngọn gió, tùng còn reo vui.
Nhìn tùng, lòng những bùi ngùi
Ôm lưng bầu rượu, giữa đời lang thang.
Chiều rơi, ngẫu hứng dăm hàng,
Giải buồn thơ thẩn, ngâm tràn cung mây
Quê hương đã chẳng bến này,
Dù trong dù đục, men say xóa nhòa.
Tạm dung nơi đất người ta,
Cuối đường đành lẽ, nhận là quê hương!
Muốn quên cho dứt đoạn trường,
Nhưng hồn, sao vẫn nhất phương sơn hà!
Trải dài mấy chục Xuân qua,
Cái buồn một thoáng sát na vẫn còn!
Tiếng tùng reo ở đầu non,
Tiếng hờn sông núi, héo hon tâm hồn!
Chưa bình minh đã hoàng hôn,
Bài thơ lỡ vận, viết còn dở dang!
Trần Quốc Bảo
(Đặc San Lâm Viên)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét