Thứ Năm, 6 tháng 10, 2022

LƯƠNG TÂM ĐÃ CHẾT... - Thơ NGÔ MINH HẰNG

 

Có những con người chết được xót thương
Được tưởng tiếc và luôn luôn nhắc nhớ
Là những người vì quê hương giữ lửa
Chẳng ngại ngần dù trực diện gian nan
 
Là những người đem tổ quốc giang san
Đặt lên trước cả bản thân, giòng tộc
Mặc đôi kẻ đã cho rằng ngu ngốc
Nỗi đau quê sao ôm lấy riêng mình !
 
Là những người tự khoác áo chiến binh
Khi đất nước đã vào tay qủy dữ
Họ dùng bút, đấu tranh bằng con chữ
Chỉ mặt quốc thù, vạch tội cộng nô !
 
Họ xem thường bầy tuyên vận của Hồ
(Bọn bôi mặt để thành loài nhân cẩu !)
Quê đã mất, vì quê mà chiến đấu
Thì chút thân danh còn có nghĩa gì !?
 
Có những con người dù đã chết đi
Nhưng vẫn sống muôn đời cùng sông núi
Vì họ đã chia trăm điều hận tủi
Và chung niềm kiêu hãnh với quê hương
 
Có những con người thủ đoạn, bất lương
Đang sống đấy mà xem như đã chết
Họ phản quê, chạy theo Hồ, theo Chệt
Không trái tim, không đạo lý, luân thường...
 
Ăn trái rồi, cây phá nát, không thương
Không tưới bón và không rào, không giữ
Hỏi trái có còn cho mình ăn chứ
Hỡi những con người đã chết lương tâm...
 
Ngô Minh Hằng
Ngày 8.8.2020

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét