Thứ Hai, 31 tháng 7, 2023

Thơ ĐẶNG XUÂN XUYẾN (ViệtVănMới)

 

SÂN GA

- Tặng nhà thơ Như Ý Gialai - Chủ nhiệm web Phố Núi Và Bạn Bè -

Ông lão ngồi sân ga
Lầm lũi đàn rồi hát
Trời đang mưa nặng hạt
Gió quẩn ngoài phố thưa.

Bà lão ngồi nhìn mưa
Tay lần lần tràng hạt
Tiếng đàn như muối xát
Ai oán từng nốt rung.

Bà lão người miền Trung
Ông lão người xứ Bắc
Hai phận đời cơ cực
Vịn đau mà nương nhau.

Trời bắt đầu mưa mau
Gió quẩn từng câu hát
Nụ cười trên môi nhạt
Thắt lòng mùi gió sương.

Hình như ông mất nương
Hình như bà mất ruộng
Đời gặp cơn ác mộng
Đói nghèo mà tha hương

Hà Nội, trưa 28 tháng 01.2019


TÔI THẤY...

- Tặng cháu Ngô Văn Linh -

Văn bản Đặc khu
Đánh đu câu chữ
“Nước láng giềng chung biên giới Quảng Ninh”
Chẳng yếu tố Bắc Kinh?
Chẳng liên quan Trung Quốc?
Chẳng thách thức lòng dân yêu Tổ Quốc?
Bốn nghìn năm lịch sử
Hơn nghìn năm chinh chiến chống Tàu
Dòng dõi Vua Hùng
Con cháu Quang Trung
Trước kẻ thù
Trước giặc Tàu
Chưa một lần khiếp sợ!

Giờ...
Chệt (*) ra vào Việt Nam như đi chợ
Chúng gom đất, gom nhà
Chúng lọc lừa bán buôn ép giá
Chúng phá rừng
Chúng cướp biển Đông
Chúng biến Việt Nam thành kho thuốc nổ
Ai “rước voi giày mồ”?
Ai khiến triệu triệu trái tim Việt Nam nghẹt thở?
Trường Sa
Hoàng Sa
Bauxite, Formosa...
Bao thảm họa...
Kẻ nào rước về đổ lên đầu dân Việt?

Nên nhớ:
Ông cha ta chưa 1 lần coi giặc Tàu là bạn
Kẻ thù truyền đời không thể gọi anh em
Hào khí nước Nam lẫm liệt oai hùng
Đâu chịu cúi mình trước bá quyền phương Bắc!

(*): Tiếng lóng gọi người Trung Quốc
Hà Nội, ngày 05 tháng 09.2018


CHỌN

Người ta chọn lược tặng sư
Chọn tranh đem tặng người mù ngắm chơi
Người ta chọn điếc ráp lời
Chọn câm phản biện lẽ đời đúng sai.

Người ta, ừ, thế mà tài
Đảo điên thiên hạ diễn hài quậy chơi.

Hà Nội, 26 tháng 10 năm 2020


VĂN CHƯƠNG CŨNG RẶT MỘT PHƯỜNG LÍU LO

- thơ vui tặng Trần Hải Sơn -


Nhà thơ nói giọng ngủ mơ
Nhà văn bẻ giọng giả vờ bị câm
Còn nhà viết sách thì hâm
Chuyện cỏn con lại câu dầm chín chương
Trò đời đã lắm nhiễu nhương
Văn chương lại rặt một phường líu lo.

Hà Nội, trưa 06 tháng 04-2020


QUAN TRƯỜNG

- Tặng: Nguyễn Minh, bạn tôi -


Nào, cứ uống, đếch gì mày phải ngại
Làm “quan to” ngã ngựa cũng chả hèn
Thiên hạ cười. Thây kệ thiên hạ soi
Mày giả xỉn để đời thôi khốn nạn.

Ừ, đời thế. Qua cầu thì hại “bạn”
Dấn quan trường sao mày chả chịu “khôn”
Đục kín dòng mày lại cố gượng trong
Chúng nó đập bởi mày không chịu hỏng

Ừ. Thế nhé. Lấy gia đình làm trọng
Cứ vui đi, mặc thiên hạ vào tròng
Tiếc làm gì mấy thứ của phù du
Thiên trả Địa, đếch gì mày cay cú.

Nào. Uống nhé! Kệ cha thiên hạ đú
Nào. Cứ say! Mặc mẹ thiên hạ cù
Tao với mày trận nữa ngoắc cần câu
Cho trôi tuột trò nhố nhăng thế sự.

Hà Nội, chiều 03 tháng 04.2018


Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2023

ĐỒNG ĐẾ - Thơ HUY VĂN

 

( Thân tặng Đại Đội 727 & Tiểu Đoàn 3 SVSQ,
Khoá 4/72B  SQTB. 25/8/1972 - 26/6/1973 )

Thanh kiếm bạc, mặt trời và sóng nước (*)
Nắng Hòn Khô, mưa lạnh buốt Rù Rì
Ai xõa tóc chờ từ muôn kiếp trước?
Biển, núi, rừng vang vọng bước quân đi.

Một! Hai! Ba! Bốn!.. Một! Hai! Ba! Bốn!
Mồ hôi pha sương muối ướt ngày đêm
Bụi di hành cho gian khổ dài thêm
nên giấc ngủ, miếng ăn thường rất vội.

Bánh mì đường, canh rau và cá mối
Cơm nhà bàn ăn mãi cũng quen hơi
Rồi cũng như những ngày tháng dạo chơi
Khi ứng chiến, tập tành, hay trực gác.

Quán Chè Đông luôn ồn ào tiếng nhạc
Lối Chè Tây huyền ảo ánh đèn mờ
Lính quân trường từ sáng sớm tinh mơ
đã rầm rập bước chân theo lời hát.

Vào thư sinh. Ra đã thành kẻ khác
Chút gió sương, chút chai đá, phong trần
như hình tượng Cù Lần thao diễn nghỉ
trên Hòn Khô sừng sững đứng quanh năm.

Sao nhớ quá! Bãi Tiên chiều nhạt nắng
Gió thì thào vỗ sóng gọi trăng lên
Vọng Nguyệt Lầu, cà phê quyện hương đêm
cho lính trẻ nhớ nhà buồn lãng mạn.

Đời luân lạc dù đã bao ngày tháng
vẫn nhớ hoài tình tự thuở tân binh
Từ đường ra sân bắn, bãi địa hình
đến ngõ tắt Ba Làng qua núi Một.

Quên sao được nắng trưa hè thiêu đốt
Tắm mồ hôi chờ đến lúc giải lao
Dưới bóng dừa thuốc hút đổi tay trao
Rít cho đã mùi nắng khô, muối biển.

Vẫn còn đây lòng bồi hồi lưu luyến
Đã về đâu đồng đội thuở quân trường?
Giờ chỉ còn phế tích của gió sương
nằm tức tưởi giữa hoang tàn dâu bể.

Thanh kiếm bạc sáng ngời qua thế hệ
Nắng Nha Trang vẫn nung chí đời trai (**)
Từ tha phương, đây một nỗi u hoài
Nhớ Trường Mẹ, chiếc nôi xưa... Đồng Đế.

HUY VĂN 

( HUỲNH VĂN  CỦA )
Danh Số 005/ ĐĐ 727
(*) Phù hiệu quân trường Đồng Đế
(**) Lời trong Quân Trường ĐỒNG ĐẾ Hành Khúc



Thứ Tư, 26 tháng 7, 2023

GIẬN MÀ THƯƠNG - Thơ Tôn Nữ Áo Tím


Mưa cho nắng đẹp bất ngờ
Giận nhau để thấy mịt mờ thương nhau
San-Jose, đã sang mùa
Giúp ta nếm trải trò đùa giận thương...
Thung Lũng sớm, mờ hơi sương
Đường hoa mềm mại thơm hương dậy thì
Chén cay, chén đắng li bì
Mơn man khúc hát ngậm ngùi buồn, say
Em cứ giận, ta cứ thương
Còn bao nhiêu nữa vô thường tìm nhau
Lênh đênh biển giận sóng trào
Em về lõa thể đường hoa chập chờn.
Chiêm bao anh ngỡ thật gần
Vòng tay xoắn tít anh nâng chén ngà
Từng giọt sữa… anh chắt chiu
Mùi hương hàm tiếu nguyên màu ngất ngây.
Anh mê mẩn cơn sóng tình
Nâng lên rất nhẹ dáng hình yêu thương
Thả xuống thôi, thật êm đềm
Tiếng rên khe khẽ mông mênh ngại ngùng…

Dốc thung lũng chiều nay nắng lạ
Cuối mùa xuân lất phất ngọn gió buồn
Em đi để lại con đường
Hoa vàng giăng khắp yêu thương bốn mùa.
Đã bao ngày tháng cho nhau
Đã bao ngày tháng rong chơi khắp cùng
Bỗng trong khoảng sáng vô hình
Chen vào sợi tối tội tình chi nhau.
Tình ta sắc trắng không màu
Bỗng dưng lại có vết đen lạ thường
Em cứ giận, anh cứ thương
Thời gian đã thấm cuộc tình em – anh.
Lênh đênh theo kiếp nhân sinh
Ngậm ngùi lây lất qua từng bình minh
Hồn vô cảm bước chân yên
Chờ em, anh mãi chờ khắp nẻo đường.
Anh cô độc qua đêm trường
Đếm từng tia xẹt trên trời sao băng
Ước mơ ngày tháng trôi nhanh
Gom từng tia sáng xếp nên lâu đài.
Em nơi đó, một hình hài
Anh làm lính gác suốt ngày bên em
Có điều gì bảo trong anh
Rằng thôi… cứ đợi ngày em quay về
Em cứ giận, ta cứ thương
Còn bao nhiêu nữa vô thường tìm nhau.

Tôn nữÁo Tím


Thứ Ba, 25 tháng 7, 2023

KHÓC MỘT MÙA THU - Thơ Thu Chi Lệ

 

Mưa thu từng giọt sầu nhung nhớ

Lòng còn vương vấn chuyện ngày xưa

Hoa nào tươi thắm mùa xuân cũ

Ngày tháng dần trôi những ước mơ

 

Thương cành hoa nhỏ còn mơ ngủ

Cánh bướm về nghe thoảng chút hương

Trong đêm lặng lẽ cơn mơ ảo

Chợt thấy đời qua giấc mộng thường

 

Ai có về qua nơi phố nhỏ

Ngày buồn giọt nắng đã phôi phai

Chim lẻ bạn trên cành xơ xác

Thu về mờ ảo trong sương bay

 

Sương thu lạnh cho lòng se sắt

Người đi lưu lại mối duyên thơ

Chiếc lá vàng rơi trên cỏ úa

Rồi sẽ tan theo khói bụi mờ

 

Thu đi  mang cả hồn xưa đó

Như lá vàng rơi những buổi chiều

Ta nghe trong gió hồn non nước

Thương nhớ nghìn thu thêm hắt hiu

 

Dẫu hè xưa đã chia đôi ngã

Xin em đừng dỗi hờn như thu

Đừng ngóng người đi muôn dặm ruổi

Như người biệt tích đã muôn thu

 

“Mùa thu đã chết, anh nhớ cho..“ (*)

Ta khóc mùa thu ngập lá vàng

Tiếng ca tha thiết chiều nhung nhớ

Thu đã tàn phai, bóng nguyệt mờ..

 

(*) Bài hát “Mùa Thu Chết“ (Phạm Duy)

 

            Thu Chi Lệ

     (Cảm tác ngày cuối thu,2022- “Những Dòng Thơ Cuối“)

 

Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2023

Lục bát Á Nghi: NHỚ ANH NHIỀU, - Thơ tranh Á NGHI

 


NỤ HÔN ĐẦU ĐỜI

Nhón chân, em nhón thật cao

Vẫn chưa với tới, ngọt ngào nụ hôn

Chọn chi lúc sáng trăng tròn

Để em mắt nhắm hãy còn… sáng trưng!

💕

Nhịp tim đập rộn quá chừng

Anh khom xuống, 
thế… 
tưng bừng có nghe?

Á Nghi, 5.5.2013




THI ƠN CẦU… BÁO?*

-Va ly nặng, áo sút khuy

Nhìn Đông, Nam, Bắc thấy nguy lắm rồi

Eo ơi mắc cỡ quá trời!

Mắc chi tiếp cứu là người như… Ông?

-Này này! Cô bé chưa… chồng

Tay anh chưa nhẫn đừng trông 
“Ông… kìa”

Cô còn bé lắm đấy nha

Chồng… chưa, 
kinh nghiệm “ông” bà đâu ra? 
Cám ơn? 
Đừng thế! 
Hay là…

Hai ta cùng… trả ơn… già: nhẫn đôi?

Á Nghi, 29.7.2013

*“Thi ơn bất cầu báo”: làm ơn cho ai không cần người báo ơn lại.




 

CÁM ƠN EM ĐÃ CHỌN ANH

Em hiền tựa Má ngày xưa

Anh thương, không biết sao vừa như Ba?

“Bếp nhìn, biết nết đàn bà”*

Nhìn nhà chột dạ: bao là chăm nom!

Thôi thì hai tiếng cám ơn!

Á Nghi, 25-7-2013.

*Tục ng








 

HÀNH THIỆN DỌN ĐƯỜNG

Trái tim em đau quá

Tại làm sao vậy anh?

Thêm nhiều phường bất nghĩa,

Có lắm kẻ vô tình!

 

Tình người thật bạc bẽo

Từng kẻ mặt nạ rơi,

Sức khỏe lại dần yếu,

Em buồn lắm anh ơi!

 

Cho ngày… đi thanh thản

Em cố gắng… dọn hồn...

Dù không có anh hôn

Đưa em, như em tiễn

Á Nghi, 22.7.2023


     

NHỚ ANH NHIỀU!

Em yêu quý bởi vì anh cao thượng

Không nhỏ nhen, luôn hướng thượng, khiêm nhường

Rất nam nhi! Xứng đáng được yêu thương

Phật sẽ thưởng tấm lòng luôn độ lượng!

Á Nghi,  22.7.2023

            

CÀNG DỌN CÀNG RA…

Mắt nhòa che lối đang đi

Nhớ chi mà nhớ lạ kỳ? Lung linh!

 

Ngày thương Má, tối nhớ anh

Ở nhà lủi thủi một mình, nhớ Ba!

Làm vườn, đọc sách, tỉa hoa

Dọn cho sạch sẽ vẫn ra… nỗi buồn!

Á Nghi, 22.7.2023