DÒNG ĐỜI
Ta không đợi dòng thời gian vẫn chảy
Cuốn mùa đi ngày tháng cũ cao bay!
Đã bốn mươi mấy năm, ôi ngày mới,
Đời lãng quên tri kỷ vợi bên trời!
Một mai chết ta thành mây hóa khói
Chẳng thẹn lòng, chỉ đổi cuộc rong chơi.
Trong vũ trụ khắp nơi là quán trọ
Quê hương ơi ta vẫn nhớ con đò.
Thương đất nước qua lâu thời bom đạn
Mà người dân vẫn nghèo đói lầm than!
Sống nhung lụa bọn buôn quyền bè đảng,
Tội dân oan đời rách tả phũ phàng!
Ta muốn thét cho hồn hoang rướm máu
Những mộ bia đã hoang phế bạc màu
Ôi núi thẳm đường quê hương vòi vọi!
Ta không về nhưng vẫn thấy trăng soi.
HÀ NỘI XƯA
Ta nhớ trời xưân hoa rực rỡ,
Thuở thanh bình hồn nhẹ như thơ.
Nắng tà ngả chiếu giàn thiên lý
Ly loạn cuốn đi tuổi dại khờ.
Chiều thu gió thoảng mùi hoa sữa
Hà nội trong mơ thoáng nét xưa
Người cũ gặp nhau lời nhả ngọc
Quán hàng nhộn nhịp bước chân đưa.
Chớp mắt tuổi hồng đi lặng lẽ
Trôi ngày tháng đẹp tựa cơn mê
Hồ gươm cổ thụ cành soi bóng
Lối vẫn cây xanh rợp nắng hè.
Hà nội thời nay nhiều phố mới,
Người sang, kẻ khó khắp nơi nơi
Những lời thanh lịch đâu còn nữa,
Ngôn ngữ trộn pha rất lạ đời!
Ngõ ngách chìm sâu trong phố cổ
Mưa phùn lất phất bụi hư vô,
Người xưa đã hóa thành mây trắng
Dấu tích rồng bay cũng mơ hồ.
Từ thuở xa quê hồn phố cũ
Ta như cánh hạc mãi phiêu du
Thời gian biền biệt không trở lại,
Hà nội trong mơ vẫn mịt mù!
GIẤC MƠ
Chiều mưa nhợt sắc cầu vồng
Đời trôi theo ngọn sóng bồng xa quê.
Nhìn trăng nhớ thuở hẹn thề,
Thoáng khung trời cũ hiện về trong mơ.
Sài gòn như giải sương mờ
Đời vui sao mộng hững hờ quạnh hiu!
Phố đông người vẫn dập dìu
Nhớ em mười ngón nâng niu cung đàn.
Trăng khuya bàng bạc không gian
Phố đêm huyền ảo đóa lan ngậm ngùi.
Người cao ốc, kẻ rúc chui,
Vào sâu ngõ hẻm niềm vui bẽ bàng!
Góc đường kẻ sống lang thang,
Đèn hoa lộng lẫy, xe sang khắp đường.
Có phải đây là quê hương?
Mà sao cay đắng sầu vương mấy bờ!
Sài gòn hòn ngọc trong mơ,
Nhìn dòng sông chảy ngẩn ngơ kiếp người!
Đỗ Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét