Thứ Năm, 10 tháng 10, 2024

THÁNG MƯỜI TRỜI MƯA - Thơ Nguyễn Vĩnh Giao



 

Tháng Mười mưa mãi mưa hoài

Mưa bên song cửa, mưa ngoài mái hiên

Giang tay ôm nỗi ưu phiền

Chạnh lòng một phút cuồng điên nhớ người 

*

Ngày năm xưa, cũng Tháng Mười

Lần đầu hò hẹn cùng người lang thang

Chiếc xe gắn máy cà tàng

Chở em len giữa hai hàng cây cao

Trong lòng hoa nở xôn xao

Tưởng chừng như tự thuở nào quen nhau

 

Mưa Sài-Gòn đến rất mau

Thoáng phút giây, đã đất trời mù sương

Mây đen bao phủ phố phường

Mưa từ đâu đến, bốn phương giăng đầy

 

Dìu nhau nấp dưới tàn cây

Ngàn bong bóng nước vỡ đầy chung quanh

Nép đầu vào sát lòng anh

Em mỉm cười, mắt long lanh rạng ngời

Ôm nhau lặng ngắm mưa rơi

Tình trong như đã một đời ái ân

 

Mưa làm mê đắm tình nhân

Quên mình ướt sũng từ chân đến đầu

Mưa đến mau, mưa ngừng mau

Hai con chuột lột nhìn nhau cười giòn

Hẹn còn mưa ở Sài-Gòn

Chúng mình hai đứa vẫn còn có đôi 

*

Tình rồi cũng bọt bèo thôi

Anh theo cánh gió, nổi trôi xứ người

Đi trong mưa lạnh Tháng Mười

Lòng bâng khuâng nhớ đến người năm xưa

 

Tháng Mười nay vẫn còn mưa

Thiên đường lạc bước, anh chưa trở về

 

Nguyễn Vĩnh Giao

(Houston)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét