Thứ Hai, 7 tháng 10, 2024

Mùa Đông Bâng Khuâng - Thơ Thu Chi Lệ

 



Em có hay mùa đông vừa mới đến
Lá trên cành xơ xác bóng cô liêu
Bầu trời xa lãng đãng vầng mây xám
Chim lạc bầy ngơ ngác những chiều nghiêng

Gió bấc về lạnh lẽo ngoài hiên vắng
Bên thềm hoa đọng lại giọt mưa thưa
Lòng thao thức những đêm dài quạnh quẽ
Gối chăn mềm tơ tưởng dấu hương xưa

Nghe rét mướt từ khi lòng khép lại
Nỗi mong chờ se sắt giữa cơn mê
Một ngày người đi xa miền quan tái
Thương nhớ người ngàn dặm chốn sơn khê

Miền viễn xứ một trời giăng sương trắng
Hoa tuyết rơi đầy trên mái nhà ai
Đôi chim quyên tìm nhau tha thiết gọi
Kẻ không nhà biết nương tựa nơi đâu?

Đi cho hết cuối con đường cô lữ
Cánh hoa sầu khép kín suốt mùa đông
Con bướm lượn tìm cành hoa nhỏ
Cánh buồn ngơ ngác giữa mênh mông

Ta dẫm bước trên đường đầy xác lá
Vùi chôn trong tuyết trắng mùa đông
Mang chiếc áo mùa đông chưa đủ ấm
Biết làm sao ấm lại trái tim hồng

Em biết chăng khi thời gian chẳng đợi
Áo lụa ngày xưa ấy đã xa xôi
Theo bước chân ai những chiều lộng gió
Giờ mình ta lê bước nhỏ chơi vơi

Hàng cây bên đường xưa sao lặng lẽ
Tháng ngày qua lá rụng đã bao lần
Hỏi người đi có bao giờ trở lại
Mùa đông nầy lòng vẫn thấy bâng khuâng..

Thu Chi Lệ


( Ngày chớm đông 2024)
“Những Dòng Thơ Cuối“

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét