Từ em mang đến bao vần thơ
Nuôi nấng hồn tôi những mộng hờ
Ngơ ngẩn những buồn thương vô cớ
Lòng hoài chiu chắt những mộng mơ
Mông và mơ chẳng bao giờ phai
Đêm võ vàng buông tiếng thở dài
Thương với nhớ còn đong đưa mãi
Cuộc tình rệu rã những phôi phai
Chiếc lưới tình em đã giăng rồi
Mà anh hụt hẫng vấp chân thôi
Theo em từng ngã đường nghẻn lối
Theo em mệt nhoài bước đơn côi
Từ em mang đến bao vần thơ
Thơ thẩn hồn tôi bỗng dại khờ
Đêm trắng đêm tìm thang âm “Nhớ”
Quyện vào câu thơ dệt thành mộng mơ
Lời thơ ai vẫn dịu dàng
Nửa đêm thức giấc mơ màng nhớ nhung
Trời mưa bong bóng phập phồng
Kìa ai trao những nụ hồng nhung êm
Mênh mang dìu dặt êm đềm
Bao vần thơ đã dịu mềm gửi trao
Dù chưa nói một lời nào
Mà nghe như rót mật vào cơn mơ
Ai nâng niu từng cánh thơ
Cho ai ngơ ngẩn ru hờ đôi câu
Ầu ơ tình bén duyên ngâu
Hát chung câu hát “qua cầu gió bay”
“Yêu nhau cởi áo cho nhau….”
Điệu dân ca vẫn đậm màu nhớ thương
Còn thao thức trọn canh trường
Nhớ ai quay quắt sầu vương vấn sầu
Cỏi thơ từ lạc bước vào
Em – nàng thơ – đã vò nhàu tim ai
Men tình chưa nhấp đã say
Nhấm thơ thưởng nguyệt dang tay đón tình
Tương tư ôm ấp riêng mình
Câu thơ ghép nhạc ru tình- tình ơi
Nghê Thường khúc quá chơi vơi
Cho ta đờ đẩn bời bời nhớ thương
Thơ em dàn trãi mông thường
Dìu ta về bến sông Tương ước thề
Trăng ơi khổ với Trăng ghê
Vần thương vần nhớ còn mê mẫn hồn
Nguyễn Hữu Tân