Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

ĐẤT QUÊ MÌNH NỞ HOA - Thơ Trần Minh Hiền


bốn mươi năm trôi qua
trong hồn người xa xứ
bạc đầu nơi chốn lạ
lạc loài cùng phù hư

bốn mươi năm lưu đày
chờ một ngày phục quốc
từng bình minh thức dậy
ta nhủ lòng đứng lên

bốn mươi năm uất hờn
mơ ngọn cờ dân chủ
bay trên vùng đất mẹ
sáng mặt trời giang sơn

bốn mươi năm rất dài
nhưng cũng là rất ngắn
hãy cùng nhau xây lại
những căn nhà Việt Nam

bốn mươi năm cuộc đời
soi đời mình xấu hổ
mẹ già còn ngóng đợi 
đất quê mình nở hoa

trần minh hiền 

orlando ngày 30 tháng 4 năm 2015

Thứ Ba, 28 tháng 4, 2015

THÚ THƯƠNG ĐAU - Thơ Mùi Quý Bồng


Trong một thoáng, nắng hanh vàng cỏ nội,
Ta ngập ngừng không dám bước chân mau.
Cành trinh nữ còn thẹn thùng, bối rối,
Lá sơ khai chưa biết thú thương đau.

Anh khe khẽ hát ru em vào mộng,.
Gió êm đềm ve vuốt tóc mây bay.
Trong đắm đuối anh nồng nàn cúi xuống
Uống môi hồng đang chan chứa men say.

Đôi mắt ướt long lanh niềm hoan lạc,
Bờ vai gầy còn run rẩy đê mê,
Những ngón tay đan vào nhau, xiết chặt,
Từ thâm sâu, tình yêu bỗng tràn trề.

Vòng ngực ấm đã căng tròn mộng đẹp,
Trái tim thơ vừa trổi nhịp mê cuồng,
Hờn trinh nữ thôi không còn khép nép,
Những e dè em đã lỏng tay buông! 

Tình tha thiết dâng đầy hương mật ngọt,
Cánh băng trinh hé mở đón duyên đầu.
Trong mê đắm, em rùng mình ngây ngất,
Rất êm đềm, em nếm thú thương đau!

MÙI QUÝ BỒNG

(trích trong thi tập Mong Manh)

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

MÁI TÓC - (Cho Vân-Anh) - Thơ THANH THANH


Nàng có mái tóc huyền
Đẹp như tranh thủy-mặc;
Đường nét thật dáng duyên,
Thật mặn-mà màu sắc.
 
Tóc như múa nghê-thường;
Sóng đàn như tóc lướt;
Tóc như ướp trầm hương;
Tóc như nhung mịn mướt.
 
Khi nàng về với tôi,
Nàng thay nhiều kiểu chải;
Như mắt, má, và môi:
Vui tươi và trẻ mãi .
 
Tôi vuốt dợn tóc êm,
Tôi hít mùi tóc thuộc.
Nắng biển và sương đêm:
Tóc kiêu hào nhập cuộc.
 
Đời rộng cánh bằng+âu;
Thanh-bần nên sướng chán.
Đôi lứa tưởng còn lâu
Mới bạc đầu, hói trán.
 
Nhưng, chớp bể, mưa nguồn!
Sắt thép kìm xương thịt:
Mắt nàng rát lệ tuôn,
Lưỡi tôi tê mật rịt!...
 
Nàng lặn-lội thăm tôi;
Tóc trùm khăn lấm bụi;
Tôi tránh nhìn mắt, môi;
Cổ nghẹn lời tức tủi .
 
Rồi, một hôm (ngỡ-ngàng!)
Nàng tháo khăn gỡ rối,
Tôi sửng-sốt nhìn nàng:
Tóc điểm màu tiêu-muối!
 
Ôi! Mới một thời-gian
Mà cồn dâu, bãi bể!
Giếng hẹp ếch gào khan;
Bức bần nên khổ thể!
 
Mắt nàng đã quầng thâm;
Môi khô và má hóp.
Nhìn mái tóc hoa-râm,
Tim tôi như nghiến bóp!
 
Tóc hết múa nghê-thường!
Sóng đàn tóc hết lướt!
Tóc hết ướp trầm hương!
Tóc hết nhung mịn mướt!
 
Tôi muốn vuốt tóc nàng,
Mà bị đời ngăn cấm!
Đành đợi giấc mơ-màng
Để sưởi lòng tạm ấm!
 
Nàng thương tôi mặn-nồng,
Vì tôi mà lận đận.
Tóc nàng càng trắng bông,
Lòng tôi càng uất hận!
 
                    THANH-THANH
              (Trong “Cơn Ác-Mộng”)

LẠC DUYÊN - Thơ Hoài Hương



Lc nhân duyên như thuyn không bến,
Biết mây kia trôi đến phương nào?
Chờ nhau cho đến xanh xao?
Cho tim cạn hết máu đào mới thôi?
.
Thương làm chi?Đơn côi 1 bóng?
Nhớ làm chi?Cay đ
ắng thêm nhiều!
Hỡi ơi,chỉ 1 chữ YÊU,
Để ai sáng nắng mưa chiều ngẩn ngơ?

Thuyền đã trôi xa bờ tách bến,
Liễu đứng hoài quyến luyến bến sông?
Nhớ chi thêm nỗi đau lòng,
Để trăm năm phải đèo bòng gió sương.?
 
         Hoài Hương.

Từ Khi - Thơ Hồng Vũ Lan Nhi

UserPostedImage


Từ khi chim lạc đường bay
Trời không muốn nắng, chân mây dặm ngàn
Mùa xưa còn vọng âm vang
Ngân nga theo gió, mơ màng dáng ai.

Từ khi tay lạc vòng tay
Mộng xưa rồi cũng nhòa phai giấc chìm
Vẫn dư âm một cung trầm
Vẫn còn vang vọng lời thầm thì yêu.

Từ khi phách lạc hồn xiêu
Bước chân lữ thứ phiêu diêu tháng ngày
Lệ trời làm mắt cay cay
Làm môi thấm đắng rượu say giọt nồng.

Từ khi xa mặt cách lòng
Hương yêu phai loãng, tình không gọi tình
Phố xưa vẫn nhớ bóng hình
Đường xưa, nhớ dấu chân in gót giày.

Từ khi chim lạc đường bay
Tim yêu lạc hướng, vòng tay lạc người
Thôi đành, ủ tiếng gom hơi
Mong đêm tràn mộng, quên người, quên ta.

HONG VU LAN NHI
4/25/2015

Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

Thơ Tình Đặng Hoàng Sơn


TÌNH EM, 
EM HÃY TRAO TÔI 
.
Thơ Đặng Hoàng Sơn .Nhạc Nguyễn Hữu Tân, ca sĩ Hương Chiều trình bày.
. 
Tình em nghiêng xuống đời tôi 
Lâng lâng xao xuyến chơi vơi 
Chim hồng thôi chao cánh mỏi 
Hương tình cao vút lên khơi. 
. 
Thẹn thùng em áp đôi môi 
Xôn xao hoa bướm bồi hồi 
Môi hồng tỏa hương thơm ngát 
Quay cuồng ngây ngất nụ hôn! 
. 
Bây chừ tình đã lên ngôi 
Buồm căng đưa thuyền ra khơi 
Giữa bầu trời cao trăng sáng 
Xin trời chứng giám tình tôi! 
. 
Tình em, em hãy trao tôi 
Tôi xin làm loài sò, trai 
Và sẽ vì em ngậm ngọc 
Muôn đời mình mãi bên nhau. 
.
Đặng Hoàng Sơn
.

VÕNG TRĂNG - Thơ Nghiêu Minh

1-
từ non trăng chạy xuống đèo
từ đêm hôm ấy trăng leo lên thuyền
đưa em về xứ mặc nhiên
trăng và em có cùng niềm vui chung
đong đưa trăng ngủ chập chùng
ru em chiếc võng cuộn từng thời gian
à ơ ru xích lại gần
gừng cay muối mặn muôn phần cho nhau
2-
từ khi trăng ngủ bên rào
tôi ôm chiếc võng nôn nao đợi chờ
trăng đi tôi nhớ bâng quơ
em đi tôi nhớ ầu ơ gập ghềnh
ru nhau điệu lý đưa tình
đong đưa trăng võng chỉ mình với nhau
à ơ trăng sáng vườn trầu
lia thia quen chậu lên cầu gió bay
NGHIÊU MINH

Ở TRỌ VỚI THƠ - Thơ Như Thương



Tìm nơi ở trọ với thơ
Để cười, để khóc, để mơ mộng hoài
Cuộc đời đâu chỉ ngắn dài
Còn dăm ba khúc bi hài quanh ta
Đâu còn một thuở trăng ngà
Bóng khuya đổ xuống nhuộm tà áo hoa
Trăm năm rồi cũng nhạt nhòa
Nghìn năm quên nhớ tưởng là thanh xuân
Gói thơ chớ gói bụi trần
Đem lên núi biếc tiễn chân cuộc tình
Có gì đâu nhỉ một mình
Là như đêm nguyệt ngắm quỳnh dưới trăng
Là như cung biến nốt thăng
Vút lên tiếng nấc trầm lăn cuộc đời
Đừng buồn ta nhé thơ ơi
Ta- Thơ vẫn thế, cuộc chơi vẫn tròn
Vụng về nhưng mãi sắt son
Ôm con chữ ngủ trên non đá vàng

Như Thương
(23/4/2015)

Ngôi Nhà Hạnh Phúc - Thơ Chương Hà


Anh không có ngôi nhà người mơ ước
Hai từng lầu to lớn ở khu sang
Những trang hoàng,diễm lệ, khoe khoang
Được ở đó, huênh hoang, kênh kệu lắm
Nhà của anh chỉ một nơi thầm lặng
Góc vườn quê, và tình rất quê mùa
Một nhúm dâm bụt, một gốc trúc thưa
Nhìn quanh quẩn, lạc đầy quê cũ
Trong ao nhỏ , sen hồng ươm nở
Bầy gà con bới rác bên sân
Võng ngoài hè vọng dãy mây gần
Đời tạm dung, nơi trú thân cũng tạm
Chén trà sành đun nước giếng thơm lắm
Bát cơm quèn, nêm nước mấm quê hương
Nếu thương anh , một cuộc sống đời thường
Túp lều nhỏ đâu thiếu gì hạnh phúc
Hiên nhà, mai với lựu, đậm đà dân tộc
Ngoài vườn rau, có thỏ, có sóc
Con nai khờ tới uống nước ven hồ
Chim sơn ca hót mừng mỗi sớm mơ
Quốc thở than, ve rỉ rã vào hè
Gió thu về ru chuông gió ngân nga
Mùa đông tới , nhiều nhánh khô đốt sưởi
Có đáng gì rủi dông, lặn lội
Góc bàn nhỏ thơ rớt đầy bên gối
Cao sang gì mình cũng không thèm đổi
Ta thong dong, lòng thanh thản, bình yên
Nhà nhỏ lắm, chứa chỉ đủ đôi tim
Nhưng nồng ấm, khít khao, bền chắc
Chỉ có nhau tình to như trời đất
Quý báu hơn cả mọi thứ trên đời
Mái nhà nghèo, tình chất mãi không vơi
Nhà nhỏ lắm, nhưng lòng anh đủ lớn
Nuôi tình em chan chứa suốt đời anh

Chương Hà

Bốn Mươi Năm Vong Quốc - Thơ Tuyết Phan


Thứ Năm, 23 tháng 4, 2015

Chiều Nay Gió Lạnh - Thơ Arna MM 23/4/15



Chờ Ai gió lạnh bên thềm 
Miên man gió gọi cho thêm suối tràn 
Long lanh giọt nước sương tan 
Rong rêu đá phủ trong xanh mây trời 

Người về từ chốn phương nơi 
Hương rừng thung lũng dạo chơi núi đồi 
Suối nguồn tuôn đổ không thôi 
Xuân qua Hạ đã đến rồi có hay 

Một mai Thu về lá thay 
Vàng cây lá đổ lá lay chuyển cành 
Rớt vương giọt nắng chiều hoang 
Hoàng hôn buông ngã khói lam lưng đồi 

Núi rừng chim hót có đôi 
Chờ Ai gió lạnh mây trôi ngập ngừng 
( Chiều Nay Gió Lạnh mây trôi ngập ngừng ) 

Arna 23/4.15 
MM 

TA ĐÃ THẤY - Thơ Ngô Minh Hằng

 

Ta đã thấy những mầm măng đang lớn
Tắm sương hiền, tuổi mộng sẽ vươn cao
Trong hiên ngang và dũng cảm, tự hào
Của trí tuệ, lương tâm nòi giống Việt

Ta đã thấy gánh non sông, trách nhiệm
Chẳng ngại ngần, tuổi trẻ ghé đôi vai
Đã dấn thân dù gian khổ đường dài
Để đem lại vinh quang cho đất nước

Ta đã thấy trận cuồng phong báo trước
Bởi bão ngầm cuồn cuộn sóng triều dâng
Bởi lòng người trong áp bức, vô nhân
Đã đến lúc nổ tung ngàn núi lửa

Ta đã thấy những hung thần mục rữa
Những lá bùa, câu chú chẳng còn linh
Những dối gian độc ác hiện nguyên hình
Những huyền thoại điêu ngoa phơi nọc độc

Ta đã thấy một bình minh ngà ngọc
Rạng rỡ trời, xua bóng tối, đêm đen
Xuân đã về và những tiếng chim quen
Sẽ ríu rít hát mừng trong nắng mới

Ta đã thấy non sông ta mở hội
Người mẹ quê mắt ướt đón con về
Em bé reo mừng, diều rợp đường đê
Cô thôn nữ má hồng màu yếm lụa

Ta đã thấy ngày tàn cho bạo chúa
Hỡi ai còn đắm đuối giữa sông mê ...
Tỉnh ra đi mà biết nẻo quay về
Với chính nghĩa, với quê hương, dân tộc

Để hàn gắn nỗi đau thương tang tóc
Cho cuộc đời đẹp lại những niềm mơ
Tỉnh đi thôi, tổ quốc vẫn mong chờ !!!


Ngô Minh Hằng