Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017

MÙI HƯƠNG YÊU. - Thơ Nguyễn Thị Thanh Dương.



Bất chợt một mùi hương từ ai đó,
Bỗng làm ta nhớ lại một thân quen,
Bao chuyện đời phai nhạt với thời gian,
Nhưng bất tử một mùi hương kỷ niệm.
 
Mùi kỷ niệm đã đi vào tiềm thức,
Gợi cho ta những cay đắng, ngọt ngào,
Của một thời ta đã sống và yêu,
Của một thời ta đã xa và nhớ.
 
Đến từ đất trời hương thơm hoa cỏ,
Mùi hoa chanh hoa bưởi ở quê nhà,
Mùi cỏ dại thơm sau một cơn mưa,
Mùi đất mới vừa cấy cầy gieo hạt.
 
Mùi hương quê cũng là tình bát ngát,
Bụi hoa ngâu nở rực rỡ đêm hè,
Hương vị hoa ngâu trong một tách trà,
Em uống mãi tách trà không vơi cạn.
 
Mái tóc đẹp mượt mà mùi bồ kết,
Mùi hương nhu thoang thoảng để anh thương,
Tóc không cần tẩm mùi vị đinh hương,
Hoa thiên lý thơm hương đồng cỏ nội.
 
Mùi thơm quyến rũ trầm tư nhang khói,
Từ thời Ai Cập cổ đại lâu đời,
Nhang trầm thơm tho từng ngón tay người,
Em thắp lên một đêm tình trăng mật.
 
Những mùi thơm đến từ trong đời thật,
Gỗ đàn hương, hoa huệ trắng, hoa nhài,
Nắng hạ về hoa hồng nở đắm say,
Bỗng hóa thành mùi tình yêu huyền thoại.
 
Ôi những mùi hương làm đời mê mải,
Hoa oải hương tím theo áo em về,
Nghệ tây vàng, đóa hoa sứ nên thơ,
Linh lan trắng, qủa tim tình trong trắng.
 
Ôi những mùi hương cho đời thêm đẹp,
Có mùi hương nào là của cố nhân ?
Đôi lúc ngẩn ngơ đi giữa phố đông,
Em bỗng tiếc một bóng hình xa vắng..
 
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Feb.08- 2017)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét