Chủ Nhật, 1 tháng 10, 2017

BUỒN MANG MANG BUỒN - Thơ Nguyễn Hữu Tân


Như cánh chim trời xác xơ
Nhánh sầu thục nữ sững sờ vòng tay
Bởi chưng nợ đăng duyên cay
Lệ rưng thãm lệ vai gây guộc vai
Buồn câu phấn nhạt son phai
Tình trong vụng vá, nghĩa ngoài vụng khâu
Ừ thì một kiếp chim sâu
Chắt chiu từng cọng khỗ sâu chõng chơ
Ừ thôi nhạn lẻ bơ vơ
Hoài công một kiếp sâu đo mệt nhoài
Ậm à một nhánh trang đài
Cao xanh lại giỡ thói đày ải chăng ?
Lưới tình ai nở bủa giăng
Nợ tình nghiệt ngã mãi oằn vai nhau
Nghe rơi rụng bấy giọt sầu
Từng trang thơ lịm hồn đau xác mỏn
Bởi câu duyên phận chẳng tròn
Đi về thui thủi lối mòn chênh vênh
Bước nghiêng ngã bóng buồn tênh
Nghe đời hụt hẩng giữa ghềnh thác điên
Ru cơn mộng mị ưu phiền
Dáng liêu trai chập chờn phiên khúc trầm
Đường đêm rũ bước âm thầm
Võ vàng hiu hắt bao trầm tích xưa
Ru hời lã giọng đong đưa
Giấc chưa tròn giấc, buồn chưa hết buồn
Quay về nắng côi mưa nguồn
Ừ xem như một vỡ tuồng vậy thội
Ai xơ xác cánh chim trời
Ai ngơ ngác giữa cõi đời trọc hoang
Buồn này sao mãi mang mang???

nguyễn hữu tân
đêm nằm nghe lại môt ca khúc buồn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét