Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2022
Giấc Mộng Cố Hương - Thơ HỒ TRƯỜNG AN
Thứ Hai, 25 tháng 7, 2022
Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2022
"Mù Căng Chải" - Thơ Trần Quốc Bảo
Mù Căng Chải
“Mù Căng Chải” địa danh nào thế nhỉ!
Nghe như tên phố thị của Trung Hoa.
Ngờ đâu… đó là một “Huyện” của ta,
Miền Thượng du, Tây bắc tỉnh Yên Bái.
Đồi chập chùng. Kìa! Huyện Mù Căng Chải!
Không có bình nguyên, cũng chẳng biển sông.
Dân bản xứ, đa số sắc tộc Mông,
Phần còn lại, là người Kinh và Thái.
Từ ngàn xưa, Cộng Đồng này tồn tại,
Sống kiên trì, ôm ấp giải Cao Nguyên,
Dùng đôi tay, vẽ lại cảnh thiên nhiên,
Bạt đồi núi, thành hàng hàng nương rẫy!
Cảnh sắc tuyệt vời, ngày nay ta thấy,
Là mồ hôi công sức biết bao đời,
Với ơn thiêng phù hộ của Ông Trời,
Mưa nắng hai mùa, thuận hòa nhuần nhã!
Dân Mù Căng Chải, quen đời sơn dã,
Không thích nghi với sinh hoạt văn minh.
Trên vạt rẫy, vẫn cấy lúa khom mình,
Người nông dân lội bùn nâu, chân đất.
Cô sơn nữ lưng gùi, cười chơn chất,
Múa hát líu lo như tiếng chim rừng!
Hàng bờ mương giữ nước, rất đặc trưng,
Uấn lượn vòng cung, đẹp như tranh vẽ!
Đến mùa lúa, thời muôn mầu muôn vẻ,
Xanh biếc vàng tượi, quấn quít lưng đồi.
Ôi!... Thượng du Tây bắc, quá tuyệt vời!
Phải giữ NƯỚC, của Ông Cha để lại!
Tấc đất là tấc vàng!...:Mù Căng Chải” (*)
TÔI VẪN CHỜ NGÀY HOÀNG KỲ PHẤT PHỚI BAY TRÊN QUÊ HƯƠNG -= Thơ Thiên Kim
Thứ Tư, 20 tháng 7, 2022
NGHIỆP TRẦN -Thơ Minh Thúy Thành Nội và Thơ Họa
Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2022
RƯỢU CẠN ... Thơ NHƯ THƯƠNG
Người không về rượu đầy làm sao cạn
Để men nồng không chạm khẽ bờ môi
Nét son tình đỏ rực màu ngạo mạn
Rồi sẽ phai. Ngồi kể lể khúc nôi
.
Người không về lỡ đời chia trăm nhánh
Nhánh yêu đương sẽ rụng lá cuối đường
Để ngoài vườn nắng chẳng còn lóng lánh
Và mùa Thu chỉ năm tháng nhớ thương
.
Người không về gót chân quên cuống quít
Đón chờ ai tươm tất áo lụa bay
Thêm chút nữa dẫu là nhiều hay ít
Thời gian ơi, đừng vỏn vẹn tháng ngày
.
Người không về tóc sẽ phai...tóc bạc
Màu thanh xuân như màu cỏ chẳng còn
Để lược gương phấn nụ buồn ngơ ngác
Tay vụng về lệch lạc vẽ nét son
Như Thương
LỜI NGƯỜI VỢ THƯƠNG BINH VNCH - Thơ Võ Đại Tôn
(Kính tặng Quý Chị-Em một đời tận tụy thủy chung lo cho người chồng Thương Binh từ trận chiến trở về…)
Võ Đại Tôn
Bao năm trời chiến chinh
Từng đêm nghe tiếng súng.
Lòng thảng thốt, em nguyện lời kinh tụng
Cầu xin anh được mọi an bình.
Ôm con vào lòng, trong nỗi nhớ lặng thinh,
Luôn mong đợi phút anh về, chiến thắng.
Dòng lệ âm thầm giữa đời mưa nắng
Còn tình nhau, nuôi sống tâm hồn.
Rồi một chiều mưa, trong bóng xế hoàng hôn
Tin anh về, xác thân không toàn vẹn!
Em nhìn anh, cố lau dòng lệ nghẹn,
Anh vẫn còn! – Như thế đủ cho em.
Đồng đội bao người vào Quân Sử, không tên,
Anh còn sống – Đời cho em diễm phúc.
Hoàng Tử lòng em, dù máu loang quân phục,
Vẫn còn nguyên Tình đẹp thuở anh đi.
Con nhìn anh, đầu thơ dại nghĩ gì,
Như muốn hỏi: – “Ông nào đây, xa lạ!”.
Em khẽ nói: – “Con hãy nhìn tượng đá
Dù rêu mờ, vẫn đẹp giữa trời xanh”!
Xác thân anh không còn được nguyên lành
Em vẫn sống cùng tim anh trọn kiếp.
Hơn 40 năm – bao nhọc nhằn nối tiếp
Sá gì đâu! – Ta mãi sống bên nhau.
Quê hương mình còn bao nỗi khổ đau
Ta cố sống – dù cháo rau từng bữa.
Dìu nhau đi, như ngày xưa đôi lứa
Dưới hàng me tan học, bước chân về.
Xin anh cười, em vẫn vẹn câu thề
Bờ hạnh phúc, thuyền em không tách bến.
Một ngày mai bình minh rồi sẽ đến
Quê Hương mình vui hát bản Tình Ca.
Em tưởng thấy nạng gỗ nở thành hoa
Anh chiến thắng, cùng Toàn Dân trẩy hội.
Em và con dìu anh chung bước vội
Trên đường Xuân Tổ Quốc đã hồi sinh.
Anh vẫn còn tình đồng đội bên mình
Và có cả em-con cùng chia sống.
Dù thân tàn, anh mãi là hoa mộng
Một đời em: – Xin hãnh diện về anh,
Người Thương Binh, chung máu tạo Công Thành!
Võ Đại Tôn – Hải Ngoại.