Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2022

Giấc Mộng Cố Hương - Thơ HỒ TRƯỜNG AN

  


(Tặng Việt Dương Nhân)

Rồi giữa cõi chiêm bao em thấy lại
Bao mảnh đời lồng lộng sáng trong gương
Khung gương nhỏ hiện từng bầu cảnh giới
Tuổi ấu thơ, thời mới biết yêu thương.

Em trở lại bên bóng đèn trứng vịt
Một đêm hè, miền bưng trủng ruộng quê
Trên mái lá, thâu canh mưa rả rít
Em đợi ai vàm sông cái quay về.

Dù mới tuổi mười ba, tim sớm đập
Nhịp trữ tình theo Hồn Bướm Mơ Tiên
Theo Đôi Bạn, rượu nhiệm mầu em nhắp
Thực và hư, nhịp cầu nhỏ nối liền.

Đây ảng nước có vài bông cau rụng
Mây trắng chìm dưới đáy nước trong veo
Ơi ảng nước, đã bao lần soi bóng
Một nụ cười, khóe mắt nắng vui reo.

Em đã gặp giữa trùng trùng giấc mộng
Cuộc hẹn hò ân ái dưới cây rơm
Tràn lạc thú xác thân, triều nhựa sống
Trong cuộc tình, em tuôn nhựa cây thơm.

Đây rảnh nước len trong lùm cỏ sắc
Trôi miệt mài, kéo ước vọng đi xa
Ơi thuở ấy, em muốn lên cõi Bắc
Ngắm hoa đào, nghe tiếng hót sơn ca.

Và đây bóng ngọc lan bên cửa sổ
Bóng hoàng lan tỏa mát cuối sân nhà
Hai mùi hương trộn vào mùa hoa rộ
Báo tin vui: người khách đến từ xa

Người viễn khách lại về miền Đất Đỏ
Giữa một ngày mộc lan nở trắng hoa
Em đã mất một thiên đường từ đó
Để chiều chiều ra ngõ ngóng phương xa.

Gì nữa đó? Đây này cây trứng cá
Bóng đong đưa vườn ký ức long lanh
Trái mọng chín mời lũ chim xa lạ
Nguời biệt tăm, em bỏ cảnh quê xanh.

Rồi có những chiêm bao về bất chợt
Em thăm quê bên hàng giậu xương rồng
Cổng khép kín, trời nổi cơn gió lốc
Con mèo mun lượn bóng dưới trăng trong.

Em thấy lại một chiều ra cửa biển
Mảng phù sa trong nước mặn rờn xanh
Em không khóc, lòng rã rời từng phiến
Ơi, phiến nào cũng nồng đậm thâm tình.

Hạnh phúc nào chưa bừng men chín đỏ
Rụng âm thầm trong giá ngắt đêm sương
Cố thổ ấy từng nuôi cây bé nhỏ
Dẫu hoa hèn, trái đắng vẫn thân thương.

Mảnh tân bồi, bao cuộc tình sướng khổ
Vẫn ngọt ngào, vẫn thân ái, bao dung
Em bỏ đất bởi bị dồn tuyệt lộ
Lời ca dao, câu Vọng Cổ ngân buồn.

Có thể lắm, mộng tình cờ đôi lúc
Hiện lên từng mảnh vụn chốn quê hương
Cõi lòng em thêm buồn như bông cúc
Khi lạc loài, mất đóm lửa trong sương.

Hồ Trường An

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét