Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2022

BÓNG QUÊ HƯƠNG - Thơ Nguyệt-EmXưa


Người lữ thứ gánh cuộc đời sương gió
Gánh quê hương tràn ngập ở tâm hồn
Nắng hay mưa xứ người luôn lạnh nhạt
Nhà vững cao tìm không thấy cột rường.

Người xôn xao, xe chạy muôn phố phường
Đâu thấy bóng mẹ già ngồi tựa cửa
Chờ con về bên bữa cơm chiều, bếp lửa
Khói lên cao thơm rơm rạ ngoài đồng.

Xa quê hương luôn nhớ ở trong lòng.
Những gì có một thời xa xưa ấy.
 Con đường đi đá sỏi, đêm trăng soi
Cánh đồng xanh xanh lúa trổ lên đòng

Bầy chuồn chuồn bay thấp giữa sân mong
Chị ngồi đọc thơ tình mỉm cười khẻ.
Nồi khoai lang đang bung nắp thơm lừng
Cây thị vàng chín mọng gió đưa hương.

Người xa quê chiều nay ngồi bỗng khóc
Nhớ vô cùng những mùa xuân mai nở
Đón tết về nhà cũ bỗng reo vui
Con cái cười, mắt thơ ngây mong đợi
Đêm giao thừa đốt pháo rộn ràng xuân.

Nồi bánh chưng thì thào sôi sùng sục.
Lạnh cuối cùng của ngọn gió heo may
Tay ai run chụm củi nóng bừng thay
Đôi má đỏ, môi ăn trầu thắm đỏ

Giờ đây người là thiên thu trăm ngõ
Ngõ đi về, ngõ bỏ cả cuộc vui
Bầy con thơ tóc đã trắng hết rồi
Chân đã mỏi, mắt mờ, quên quên nhớ nhớ.

Đứa tha phương mà lòng như mắc nợ
Nợ tình quê một bóng lớn lên dần
Mỗi xuân về lòng bỗng thấy buâng khuâng
Yêu quê hương gánh sầu theo năm tháng.
Xuân ơì xuân! Xuân đến để xuân tàn.

          NN
      31/12/2022

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét