Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2022

Ngày đầu tháng giêng tây - Thơ Trần Yên Hòa

Ngày đầu tháng giêng tây
anh yêu em. thiệt thà

Trời buốt giá mùa đông
Chưa qua mà thấy ấm
Riêng cho em. Một đời
Lần sau cùng. Em nhé

Đêm miên man. giấc ngủ
Em say vùi. bên anh
Hơi thở đều. hạnh phúc
Ngày ngày qua. An lành.

Hôm nay là ngày mới
Mới rợi đó à em
Tình trải dài chăn chiếu
Như con suối thần tiên

Anh đã bỏ ngày qua
Những ngày trời và đất
Không còn là hương hoa

Anh đã bỏ ngày qua
Những cuồng điên mất mát
Những dấu tình xót xa
Đã xa rời. hút mắt

Ra giêng rồi em ơi
Của tháng ngày dương lịch
Quanh chiếu chăn em nằm
Có Anh. Em. Cổ tích

Em hãy là. Ni cô
Trong lòng anh. Thánh thiện
Mùa xuân hồng lên ngôi
Qua đi. Ngày dâu biển

Hãy bình yên đất trời
Và bình yên lòng người
Ngày đầu năm mới rợi
Tô môi hồng. Em ơi!

Cho NTM
Tô môi hồng. Cho em
Môi hồng ngày. Năm mới
Anh yêu em. Thiệt thà

Thơ cho ngày đầu năm


Đúng năm mươi năm, rồi đó em
Tình ta, như con nước xuôi giòng
Những sóng tình khi cao khi thấp
Chập chùng, lại trở về, tay không

Năm mươi năm, là một thời dài
Dài hơn sông hoàng hà xa lắc
Dài hơn sông cửu long dằng dặc
Dài hơn đường quốc lộ... một, hai

Năm mươi năm, đúng, năm mươi năm
Thuở tóc còn đen và lòng còn sáng
Thấy gì cũng nghĩ những mầm xanh
Cho ta tin rằng tương lai tỏ rạng

Ước mơ nào cũng rất mong manh
Khi đụng đến đời, với bao chìm nổi
Cuộc sống, tình yêu, gia đình, tội lỗi
Ta mang trên mình, vết sẹo thời gian

Em xưa, mang dáng dấp hiền ngoan
Của cô nữ sinh cùng trường trung học
Mái tóc đen dài, khuôn mặt trái soan
Qua thời gian... làm ta nhớ mãi

Đã sống, yêu, đã đau thương, dàn trải
Và thế thời lật sấp nhẫn tâm
Ai cũng dành chỗ bình yên nhất
Không biết đời là những phù vân

Từ thuở yêu em, tình yêu trên mây
Cứ nghĩ rằng, một lần duy nhất
Ngày đầu năm bảy mươi, là thật
Ta cùng em sánh bước vui vầy

Cảm ơn em, cuộc tình ta, thứ nhất
Bao nhiêu năm, chưa trả được, nợ người
Trong tâm trí ta vẫn thường khất mãi
Thứ- tha-em-tôi, như thuở lên mười

Năm mươi năm rồi, đâu có ít
Đời sống sao chật hẹp với riêng mình
Cuộc sống khôn cùng, luôn phung phá
Còn được gì trong cõi vô minh

Còn được gì, cho tình xưa, em nhỉ
Chỉ đôi câu chép vội chép vàng
Thơ viết liền câu không suy nghĩ
Lời tạ tình, xin lỗi, minh oan

Trần Yên Hòa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét