anh mong mình đừng xa biệt Quảng Nam
chân cứ muốn đi cho mòn cố xứ
những tên đất không nguôi niềm thương nhớ
Hòa Vang Duy Xuyên Đại Lộc Điện Bàn
em ghé Tam Kỳ em nhớ Quế Sơn
cát nóng Thăng Bình chè thơm Tiên Phước…
anh dân Quảng mà làm người lưu lạc
dẫu trong lòng muốn sống chết cùng quê
Tí Sé Dùi Chiêng anh chưa từng ghé tới
cả đèo Le cũng chưa biết bao giờ
chùa Non Nước thời anh vừa bước mỏi
tảng hoa cương còn ngần ngại câu thơ
anh đốn củi Bà Nà, em chưa nghỉ học
rồi vào trại tập trung Thượng Đức trồng rừng
là cái thuở quê nhà như biết khóc
với những tên tù còn rất trẻ trung
ba mươi tuổi đã biết mùi dâu biển
tuổi bốn mươi rành cuốc bẫm cày sâu
anh dân Quảng mà ra thân tứ chiến
tuổi năm mươi ngơ ngác nửa địa cầu
anh đã từng về lại với Câu Lâu
để khép nép cùng em ngồi chợ Tổng
giọng nói Quảng giật mình anh, dân Quảng
(ai hương âm vô cải thuở quay về?)
những nhánh Thu Bồn một cõi sông quê
thành mỗi cái tên như tuồng xa lạ
mới biết anh, thằng con hư của mẹ
uống nước sông mà mờ mịt ngọn nguồn
cho anh về với Quảng cuối trăm năm
nghe gió Hội An mặn nồng Cửa Đại
cho anh khóc như thời anh thơ dại
nước mắt tràn ân nghĩa Quảng trong anh…
hoàng lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét