Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

MẸ LÀ MÙA XUÂN BẤT TẬN - Thơ Nguyễn Phan Ngọc An



Chín chữ cù lao cao ngất trời
Làm sao đền đáp mẹ hiền ơi
Cưu mang chín tháng đầy gian khổ
Sinh nở nuôi bồng thân tả tơi …

Vừa thoát thai nào khác trứng non
Trắng đêm mẹ thức dỗ dành con
Mẹ lo con đói lo con lạnh
Quên cả cơn đau đến mõi mòn

Kỳ quan tuyệt xảo nhất trần gian
Là trái tim yêu của mẹ hiền
Ðến lúc tuổi cao gần xế bóng
Vẫn thân cò vất vả triền miên

Hỡi anh, hỡi chị hỡi em ơi
Mẹ sống cùng ta chỉ một thời
Bỏ lỡ cơ may lo chữ hiếu
Biết làm sao báo đáp ơn người

Công cha nặng ví thái sơn cao
Tình mẹ bao la tựa biển trời
Ly xứ vời trông về đất mẹ
Ðau lòng lả chả giọt châu rơi

Mùa xuân bất tận đã ra đi
Từ dạo ôm sầu khóc biệt ly
Hăm bốn năm vùi trong huyệt lạnh
Mẹ đâu rồi … thân xác còn chi !...

MOTHER’S DAY NHỚ MẸ

Ta xa quê hăm sáu năm có lẻ
Hăm bốn năm bóng mẹ biết đâu tìm
Mother’s day về nghe buốt giá trong tim
Thương nhớ mẹ dòng lệ nhòa khóe mắt

Ðêm cô lẻ giữa hạ nồng đất khách
Ngày bơ vơ dưới bóng nắng quê người
Mẹ còn đâu để an ủi riêng tôi
Nhìn hạnh phúc của người thêm tủi phận

Trời cho tôi, một kiếp người lận đận
Bàn tay gầy che dấu mãi niềm đau
Bóng nguyệt tàn năm tháng cũng trôi mau
Chỉ thoáng chốc, tóc bạc màu sương gió

Thương thân mẹ trải một đời khốn khó
Có bình yên nơi lòng đất quê hương
Có lạnh nhiều khi trời phủ tuyết sương
Ðêm rả rích tiếng côn trùng cô quạnh

Giờ nhớ mẹ nghe lòng thêm giá lạnh
Biết bao giờ đền đáp được ân sâu
Xót xa nhiều dáng mẹ biết tìm đâu
Mother’s day hỡi, đau lòng con nhớ mẹ !

nguyễn phan ngọc an - 5/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét