Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

Nỗi Nhớ SAIGON - Thơ Đặng Hoàng Sơn & Phx. Hoài Hương



Nhớ quá Sài Gòn, mãi nhớ mong,

Hình bóng người yêu má ửng hồng.
E thẹn nụ cười hoa hàm tiếu,
Ấm lòng lính trẻ buổi chiều đông.

Buổi chiều đông có lá me bay,
Nhẹ nhàng sánh bước tay trong tay.
Thầm ước cho thời gian ngừng lại,
Về phép thăm em chỉ bảy ngày.

Chỉ bảy ngày vui vụt thoáng qua,
Đồn xa chiều ngắm ánh dương tà.
Nhớ nhung hình bóng người trong mộng,
Chập chờn men rượu đắng tình ta.

Đắng tình ta, một chín bảy lăm,
Xa nhau thoắt đã bốn mươi năm.
Quê hương giờ đã thành dâu bể,
Sài Gòn còn tỏ ánh trăng rằm?

Trăng rằm ngày ấy hãy theo mây,
Bay qua biển rộng đến phương này.
Cho anh ngắm lại người yêu cũ,
Vơi bớt niềm riêng trong phút giây.



ĐHSR.


 SAIGON NI NH.

                           Saigon xưa,anh đưa em dạo phố,
Áo em  hồng,lộng gió buổi hoàng hôn.
Đời có em,trời đất bỗng đẹp hơn.
Ngắm thiên hạ, thương người quen, kẻ lạ.

Đường ta đi,ngát xanh ngàn hoa lá,
Ước mộng ngày hai đứa sẽ nên duyên.
Anh ngại mình đời lính chiến truân chuyên,
Nên cứ hẹn muà Xuân sau pháo nổ.

Saigon 75, đất trời sụp đổ,
Anh vào tù, em vượt biển lià quê.
Saigon 85, tù cải tạo trở về,
Người xưa vắng,anh thẫn thờ tưởng mộng.

Ngơ ngác mình Anh,bàng hoàng cay đắng,
Chuyện tình đầu chỉ là bóng thôi em.
Dù quê người em đã bước sang ngang,
Anh vẫn nhớ cung đàn xưa lỗi nhịp.

Chẳng trách em đâu, chỉ là vận nước,
Nhưng nhớ hoài, Saigon trước yêu nhau.

Phx.hoài Hương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét