Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

(thơ song ngữ) MÓN QUÀ VU LAN của MẠC PHƯƠNG ĐÌNH & THANH-THANH




Inline image
MÓN QUÀ VU LAN

mở cuốn an bum nhìn thấy mẹ
bóng mẹ năm nào nay đã xa   

đêm nằm nghe gió lùa thao thức  

mưa gõ vào tim nỗi nhớ nhà 

            đời sống hôm nay  đầy đủ  lắm            

mà con không mẹ, chẳng còn cha   
ngày xưa con sống ngu ngơ vậy     

giờ biết thương yêu thiếu mẹ già

mẹ đã ra đi thời khó nhọc  

quê nghèo nặng trĩu gánh bôn ba 

sắn khoai nuôi mẹ ngày sau cuối  

con mắc tù lao phải vắng nhà     


gian khó một đời cha mẹ gánh   

ơn dày nghĩa nặng chẳng phôi pha   
mẹ ơi sầu tũi đường xa xứ    
xin gửi hôm nay một chút quà ?  


tháng bảy Vu Lan mùa báo hiếu    
âm dương cách trở mấy đường xa   
nén nhang ngọn nến lung linh gió 
chẳng khóc mà sao mắt lệ nhòa 
                           
         MẠC PHƯƠNG ĐÌNH  

MY VU LAN  PRESENT

 

I gazed in the album at my dear Mom’s picture

And realized that now is so far-off her figure
I listened to the rain as if on my heart flick

The wind blow making me agitatedly nostalgic

Although is abundant my current subsistence

Neither my Mom nor my Dad stays in existence
As a child I was so dull being by Mom kissed

Now that I know whom to love, Mom is missed

Mom departed this life during a difficult time

Scurrying beneath the burden in our poor clime

Until your last days on manioc hand to mouth

While I was in prison as a “puppet” of the South


Such a hard period Dad and Mom bore your part

That feeling of gratitude I bury deep in my heart
Dear Mom please accept from this sad son adrift
On this commemorative day my little humble gift   


Vu Lan mid-seventh month, the filial duty event
Between life and death how far to suffer torment
Joss-sticks and candles spark, the wind uprears
I don’t cry but why my eyes get wet with tears   
               Translation by THANH-THANH  
Biến-Loạn Miền Trung              

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét