Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017

THẦM MONG - Thơ Dư Thị Diễm Buồn


Em vẫn chưa về quê nước Việt
Dù chỉ một lần để viếng thăm
Một lần ra đi là vĩnh biệt!
Giặc chiếm quê hương... khổ đau thầm!

Nhớ Huế... Trường Tiền trưa nắng đổ
Thương tà áo trắng, tóc liễu buông
Vĩ Dạ mù sương, chiều Bạch Hổ
Đông Ba, Thiên Mụ... tiếng chuông buồn

Em nh Trung Lương... đi ba hướng
Sài Gòn, Lục Tỉnh, về Vĩnh Tràng
Di tích ngàn năm, trong hồi tưởng
Thầm thương vận nước, hận miên man!

Hàng quán bến đò qua Mỹ Thuận
Ổi xanh, xoài chín, mận hồng đào...
Tôm càng, chim quay... vung rổ, thúng
Ô môi bông tím rực cành cao...

Ngã Sáu, Kinh Bùi lên Đồng Tháp
Tích sữ còn ghi trận Bà Bèo
Cà Mau, Cái Nứa… tin dồn dập
Chiến thắng lẫy lừng, tiếng quân reo...

Bốn Vùng Chuyến Thuật miền đất hứa
Anh dấn thân khắp ải địa đầu
Dẫm chốt giặc, Khe sanh, Cái Nứa
Bún, Phước Thành… rừng núi thâm sâu 

NếCửu Long Giang, còn sóng bủa
Còn những chàng trai có tấm lòng...
Còn kẻ mài gươm muôn vạn thuở
Tình nhà, son sắt... với núi sông

Em hn giặc tan, về thăm lại
Nhà nát, vườn hoang, bóng xế chiều!
Nắng gió dải dầu vùng quê ngoại
Hờn oán đêm trường tiếng quốc kêu

Xin mời anh ghé thăm chốn cũ
Tây Đô, Sài gòn, Huế… khắp nơi
Sau Quân Đoàn Bốn, ngôi trường nữ
Áo trắng vờn bay, rộn nói cười...

Ev đốt lá hong sương lạnh...
Mừng đón người xưa trở về rồi
Thành thị, xóm xa, thôn hẻo lánh...
Cùng xây dựng lại... Việt Nam tươi        


DƯ THỊ DIỄM BUỒN 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét