Ngày xưa, đằng ấy mới mười lăm
Tớ đây mười bảy hơn hai năm
Hai nhà cách một hàng dậu nhỏ
Thỉnh thoảng chui rào ấy qua thăm
Đằng ấy biết rằng tớ thích thơ
Cứ mỗi lần qua, viết một tờ
Chép gần hết cả thơ tiền chiến
Thành cuốn tập dày tặng người mơ
Chiều mưa năm ấy quá lâu rồi
Ấy vẽ chân dung để tặng tôi
Lâu ngày bức họa không còn nữa
Chỉ nhớ lơ mơ là đẹp thôi
Nhận quà tớ nghĩ đến Diêu Bông
Chắc ấy tặng ta để lấy chồng
Mỗi lần nhớ lại ta tự trách
Một lời cảm tạ tớ cũng không
Chia tay khi tớ học xa nhà
Mỗi bận về thăm vẫn ngó qua
Tiếng đàn hờn dỗi qua khe cửa
Một chút bồi hồi ấm tim ta
Một ngày hay tin ấy bị thương
Bị mất một chân nơi chiến trường (*)
Không sai, tớ vẫn như có lỗi
Có vì ta... nên nỗi ... tơ vương
Tớ biết, đằng ấy yêu lần đầu
Khi không trọn vẹn ... ấy buồn lâu
Ấy ơi, xin mãi là hàng xóm
Để tớ không mang lỗi mộng sầu
09-25-2019
Hồng Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét