Giọt trần đọng giữa lòng sen
Xin ơn cứu độ lênh đênh phận người
Mong manh như thể lá rơi
Sát na chợt đến người ơi...Vô thường
Xin gần nhau để yêu thương
Xin tâm thắp sáng đêm trường vô minh
Thuyền hoa thỉnh ý tàng kinh
Độ người thống khổ trầm mình thương đau
Trái tim nhân ái nhiệm mầu
Hương sen thơm ngát qua cầu trầm luân
Đời như một thoáng phù vân
Như sương khói của một lần sắc không
Câu kinh nhẩm lại chạnh lòng
Mới hay rằng đã cuối dòng trần gian
Độ người hoa nở nhụy vàng
Hồng liên một đóa giữa ngàn sương rơi
Như Thương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét