Nếu có yêu tôi
Xin yêu như yêu những vầng mây
Đứng từ xa mà ngắm
Dưới ánh mặt trời
Mây sẽ muôn hình và sắc màu đẹp lắm
Nhưng đến gần thì áng mây tuyệt phẩm
Do hóa thân, nước thở mà thôi
Và người chẳng còn nhìn thấy được tôi
Thì nói chi giữ lại
Nếu có yêu tôi
Xin hãy yêu như yêu lá rừng hoa dại
Hoa lá xanh tươi dù mưa dầu nắng dãi
Nhưng nếu đưa tay mà hái
Lá hoa kia sẽ nhạt sắc, phai màu
Để cuối cùng, tàn tạ
Tình yêu nồng nàn biến thành băng gía
Và mất nhau, hoa cũng như người
Hoa dại, lá rừng chỉ đẹp ở rừng thôi
Sẽ kệch cỡm khi trong bình, trong lọ
Xin hãy yêu như yêu lá rừng hoa dại
Hoa lá xanh tươi dù mưa dầu nắng dãi
Nhưng nếu đưa tay mà hái
Lá hoa kia sẽ nhạt sắc, phai màu
Để cuối cùng, tàn tạ
Tình yêu nồng nàn biến thành băng gía
Và mất nhau, hoa cũng như người
Hoa dại, lá rừng chỉ đẹp ở rừng thôi
Sẽ kệch cỡm khi trong bình, trong lọ
Nếu có yêu tôi
Xin hãy yêu như yêu làn gió
Để gió reo vui trên khắp đỉnh trời
Dù gió đến thăm đem dịu mát cho người
Nhưng người không giữ được
Bởi gió có phận đời muôn phương xuôi ngược
Đời của người cần lạc nghiệp, an cư
Nếu yêu tôi,
Xin yêu thật vô tư
Như yêu cảnh sông hồ trăng nước
Như thuở học trò yêu màu hoa phượng
Như thi nhân yêu từng nụ thơ ngà
Và xin người mở rộng lòng ra
Đừng yêu với lẽ thường tình cho đi, nhận lại
Bởi cánh gió, vầng mây, hoa rừng, cỏ dại
Là của đời, chẳng của riêng ai
Xin hãy yêu như yêu làn gió
Để gió reo vui trên khắp đỉnh trời
Dù gió đến thăm đem dịu mát cho người
Nhưng người không giữ được
Bởi gió có phận đời muôn phương xuôi ngược
Đời của người cần lạc nghiệp, an cư
Nếu yêu tôi,
Xin yêu thật vô tư
Như yêu cảnh sông hồ trăng nước
Như thuở học trò yêu màu hoa phượng
Như thi nhân yêu từng nụ thơ ngà
Và xin người mở rộng lòng ra
Đừng yêu với lẽ thường tình cho đi, nhận lại
Bởi cánh gió, vầng mây, hoa rừng, cỏ dại
Là của đời, chẳng của riêng ai
Nếu yêu tôi,
Xin đau chung một nỗi u hoài
Quê ta đó, oan khiên còn chất ngất ...
Hờn chưa rửa Thì Tây Nguyên còn hận
Thì Hoàng Sa, Bản Giốc vẫn căm hờn
Có lẽ nào
Dân nước bấy tang thương
Mà ích kỷ, mình thờ ơ, ngoảnh mặt ..!
Xin hãy yêu quê bằng tre ngà, ngựa sắt
Bằng hịch, bằng thơ, bằng nhạc quân hành
Để khi nào tôi nhớ đến anh
Là nhớ đến người hùng trong quốc sử
Đừng mơ mộng chỉ yêu người thục nữ
Như đời thường trai gái yêu nhau
Vì một mai
Lẽ biến thiên, đời còn lại gì đâu
Ngoài một dấu chân in trên sỏi đá
Xin đau chung một nỗi u hoài
Quê ta đó, oan khiên còn chất ngất ...
Hờn chưa rửa Thì Tây Nguyên còn hận
Thì Hoàng Sa, Bản Giốc vẫn căm hờn
Có lẽ nào
Dân nước bấy tang thương
Mà ích kỷ, mình thờ ơ, ngoảnh mặt ..!
Xin hãy yêu quê bằng tre ngà, ngựa sắt
Bằng hịch, bằng thơ, bằng nhạc quân hành
Để khi nào tôi nhớ đến anh
Là nhớ đến người hùng trong quốc sử
Đừng mơ mộng chỉ yêu người thục nữ
Như đời thường trai gái yêu nhau
Vì một mai
Lẽ biến thiên, đời còn lại gì đâu
Ngoài một dấu chân in trên sỏi đá
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét