Đã quá nửa cuộc đời ta phiêu bạt,
Biển âm u luôn gợi nhớ trong hồn.
Từ ngày ta bị cướp đoạt giang sơn,
Khối sầu đó phủ trùm lên đất nước.
Từng ngang dọc, chưa một lần khiếp nhược,
Chợt đôi tay bị trói chặt sau lưng.
Đẩy hồn ta ra biển cả hãi hùng,
Lòng biển lạnh như tình người lạnh lẽo.
Ta thừa biết thói đời là bạc bẽo,
Nên âm thầm tư khắc phục lương tâm.
Trong nụ cười có phục sẵn dao găm,
Chực đâm thủng lòng nhân từ Phật, Chúa.
Tình nhân loại đã nhiều năm mục rữa,
Bã Mác-Lê làm ung thối tinh thần.
Chưa một lần ta vui hưởng mùa Xuân,
Nụ cười gượng giấu vô vàn cay đắng.
Nuôi ý chí phục thù, ngày chiến thắng,
Cùng mọi người xây dựng lại quê hương.
Bắc chí Nam đều trãi rộng tình thương,
Không còn cảnh khốn cùng và tăm tối.
Không còn cảnh giết người và gian dối,
Cho trẻ thơ biết yêu kính người già.
Cho tuồi thơ hồn trong trắng đầy hoa,
Thôn xóm cũ rộn tiếng cười an lạc.
Hồn thao thức như dã tràng xe cát,
Biển vẫn còn cuồng nộ ở phương Đông.
Vẫn bủa vây đàn con cháu Lạc-Hồng,
Năm mươi triệu tâm hồn đang khắc khoải.
Hỡi người Việt năm châu đừng e-ngại!
Phải quyết tâm cùng tranh đấu không sờn.
Đuổi quân thù và lấy lại giang sơn,
Ngày hạnh phúc toàn dân cùng chung hưởng.
(Đức Phố, 08-03-1983)
VĨNH LIÊM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét