* Viết tặng Thuyền Nhân VN
Tên tôi là Nguyễn Thùy Nhiên
Viết dòng dư lệ oan khiên để đời
Trăm năm trong kiếp con người
Những điều bất hạnh một đời cưu mang
Đời tôi như triệu người đang
Nỗi đau mất nước bàng hoàng xác thân
Sống đời lưu lạc tha nhân
Niềm đau uất hận quẩn quanh tháng ngày
Cõi lòng bao nỗi đắng cay
Quê hương đất nước đong đầy vai mang
Nỗi nhà canh cánh ngổn ngang
Con tim rạn vỡ nát tan cuộc đời
Ngược dòng quá khứ xa xôi
Viết lên tâm trạng phận người lưu vong
Trải qua bao những thăng trầm
Vết thương rỉ máu mà lòng chưa nguôi
Bao nhiêu câu chuyện đổi đời
Trăm bề nghìn nỗi khóc cười đớn đau
Đoạn trường trong cuộc bể dâu
Oan khiên gieo nỗi thảm sầu ai đong?
Quê tôi bên dòng Cửu Long
Những con sông chảy xuôi dòng phù sa
Làng quê yên ấm nếp nhà
Đến ngày ly loạn bóng ma mượn hồn
Bẩy Lăm bao nỗi đoạn trường
Niềm đau thống khổ tiếng buồn hờn căm
Chong đêm ruột rối tơ tằm
Cảnh nhà tan nát ruộng đồng xác xơ
Quê hương nhuộm đỏ mầu cờ
Người đi cải tạo kẻ chờ chung thân
Sĩ phu vùi chốn rừng xanh
Để quân cướp nước lộng hành tác tung
"Đổi đời" máu nhuộm thành sông
Anh hùng tuẫn tiết một lòng trung trinh
Gái trai già trẻ giữ mình
Nổi trôi vận nước mưu sinh kiếp người
Cha tôi "lính ngụy nợ đời!"
Mười năm cải tạo phương trời cách ly
Mẹ tôi đánh đổi xuân thì
Nuôi chồng gánh vác tiếc gì chiếc thân
Nuôi con bao quản nhọc nhằn
Vùng kinh tế mới tập tành mưu sinh
Trẻ thơ theo cuộc hành trình
Nông trường lao động quấn khăn cổ cò
Cha già nặng gánh con thơ
Tìm đường vượt biển huyễn mờ xác thân
Trải bao cay đắng nhọc nhằn
Đợi đêm trừ tịch liều mình vượt biên
Lòng đau tấc dạ ưu phiền
Ra công lèo lái con thuyền TỰ DO
Bao nhiêu giông tố vỡ bờ
Ra đi một mất mười ngờ rủi ro
Dấn thân đánh đổi mầu cờ
Dẫu không chết biển cũng vô nhà tù
Quyết lòng đành đoạn sầu tư
Hy sinh hai chữ tuyệt mù bóng đêm
Bao năm đau đáu nỗi niềm
Bước đi một bước dặm nghìn gian truân
Bờ lau bụi nứa ẩn mình
Lương khô nước uống trăm phần lo toan
Đến ngày đêm tối thuyền quang
Dìu nhau dắt díu rỡ ràng qua sông
Nín hơi thở gượm tấc lòng
Con thuyền không bến dòng sông mơ hồ
Nghẹn ngào tiếng khóc trẻ thơ
Bóng đêm trừ tịch sóng xô thét gào
Biển trời thân phận lao đao
Chắp tay khấn nguyện đón chào bình minh
Bóng đêm xua đuổi bóng hình
Thuyền chao sóng vỗ dập dềnh biển khơi
Lênh đênh góc bể chân trời
Thuyền trôi rẽ sóng ngỡ người tầm ngư
Giật mình giây phút thiên thu
Niềm vui dập tắt kể như tàn đời!
Công an cướp biển ngoài khơi
Tóm thu vàng bạc bắt người chuộc thân
Đối đầu thập tử nhất sinh
Đang treo mạng sống trên cành cây khô
Trời thương bọn cướp giả lơ
Sau khi lấy của cũng lờ cho qua
Thuyền trôi đi mãi phương xa
Thoát cơn thống khổ chưa qua ngặt nghèo
Dật dờ trong cảnh óc eo
Gặp ngay hải tặc thét gào hung hăng
Đánh nhào uy hiếp thuyền nhân
Khảo tra vàng bạc mặc tình kêu van
Lũ người dã thú lòng hoang
Lưỡi lê giáo mác ngang tàng hành hung
Chị em lâm cảnh khốn cùng
Chúng giam hãm hiếp thét gầm kêu la
Súng kề miệng cổ âm ba
Sẵn sàng nả đạn bước qua xác người
Con thuyền trồi sóng ra khơi
Lắc lư trong tiếng hét cười dã nhân
Bỗng dưng thuyền vỡ tan tành
Đứt lìa hai mảnh xác thân chia lìa
Tiếng người gào thét thảm thê
Mồ chôn tập thể thác về biển khơi
Mẹ tôi bám ván thuyền trôi
Xác anh em thả khoang đời nắng mưa
Ông tôi chìm dưới sóng xô
Trăm nghìn lớp sóng vỗ bờ đêm đen
Bầu trời ngập nỗi oan khiên
Ma vương quỉ dữ hát trên thảm sầu
Biển đen thăm thẳm một mầu
Nỗi đau chung cuộc theo nhau về trời
Chuyến tàu định mệnh than ôi!
Cướp đi tất cả những người thương yêu
Hồn tôi như khói sương chiều
Nỗi đau tuyệt vọng, tiếng kêu xé lòng
Đất trời tiếng gọi hư không
Đêm sâu thăm thẳm tận cùng bóng đêm
Đời tôi đi giữa miếu đền
Viết dòng dư lệ thắp đêm nguyện cầu
Cho người nay đến nghìn sau
Khúc quanh lịch sử thẫm mầu bi thương
Trăm năm cát bụi mù đường
Tình quê non nước người thương theo cùng
Mai về thăm lại dòng sông
Bên bờ Đá Bạc trải lòng mơ xa
Bạc Liêu, Một chốn Quê Nhà!
Nhìn con trăng tỏ hồn ta chín chiều
Thắp lòng ngọn lửa tin yêu
Mong sao xóa được vết sâu xé lòng??
Ai về nghe chuyện dòng sông
Biển Đông dậy sóng cõi lòng mang mang
Tôi đi trên cánh đồng hoang
Ngược dòng quá khứ về ngàn dâu xưa
Quặn lòng nghe tiếng ầu ơ
Lời ru của Mẹ năm xưa vọng về
Bao giờ cất bước đường quê
Tôi về với Mẹ trong khe đá nằm
Ru đời hết những hờn căm
Trăm năm chung cuộc kiếp tằm nhả tơ
Vần thơ gói trọn sầu mơ
Cuộc đời ly loạn tiếng thơ đã chùng
Thơ tôi như gởi tiếng lòng!
Xuân Mai