Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2024

XIN ĐỪNG HỎI - Thơ THU CHI LỆ

 

 Đừng hỏi nhân gian cõi bạc đầu

Người đi ngày trước đã về đâu

Sương gió nhạt nhòa bao kỷ niệm

Có nghe máu chảy một dòng đau?

 

Đừng hỏi vì sao mình xa cách

Em bây giờ bên đó ra sao

Gió đông nầy có làm se sắt

Có làm cho má thắm  phai màu

 

Nắng có về giăng ngang lối nhỏ

Vầng trăng bên ấy có buồn thêm

Mùa xuân vừa đến nơi em ở

Để em mơ giấc ngủ êm đềm

 

Không nhớ thời gian đã bao lâu

Đường xưa còn đó lá thu sầu

Mưa bão qua cho đời nghiệt ngã

Xin cho ta giây phút nhiệm mầu

 

Đừng hỏi vì sao em thở dài

Bởi tình lo sợ sẽ thương đau

Đâu biết đời còn nhiều ngang trái

Cho người thao thức những đêm thâu..

 

Nếu còn xuân trẻ như năm ấy

Người có về lại bến sông xa

Thì đâu đến nỗi còn hay mất

Thôn cũ còn đâu một tiếng gà..

 

Vô tình thế, sao ta biết được

Mắt buồn vời vợi cõi mông lung

Đời đã cho ta bao trái đắng

Cho lòng cay đắng đến khôn cùng..

 

Đừng hỏi vì sao ta mãi sầu

Nỗi buồn bay tận chốn non cao

Ta muốn thời gian quay trở lại

Xuân về cho thắm một màu hoa..

 

        Thu Chi Lệ

        Mùa xuân - 2023

    (“Những Dòng Thơ Cuối“)

THƯƠNG NHỚ NƠI NÀY - Thơ Song Ngữ NHƯ HOA & Thanh Thanh LÊ XUÂN NHUẬN (VVM)


THƯƠNG NHỚ NƠI NÀY

Ngày ra đi quê hương này để lại
Phố phương xưa in bóng dáng vai gày
Trong chiều hoang, hoàng hôn vừa tắt nắng
Đại lộ dài heo hút phấn hương phai

Mùa phượng vĩ, mùa chia ly mãi mãi
Tiêng ve sầu, tiếng hát tiễn người đi
Cô học trò trao đóa hoa hàm tiếu
Nép bên thẩy để lệ ứa hàng mi

Ngày ra đi, mây nước có buồn trôi?
Chơ Rạch Ông giai nhân nhớ tiếng cười
Cầu chữ Y đâu còn rung nhịp bước
Trời Tân Quy lưu luyến mãi không thôi

Bạn bè ai đứng giữa đơn côi
Bỗng nghe giá buốt chảy qua đời
Nằng nặng tâm tư chiều gió đỗ
Trận mưa đầu của ngày cuối chơi vơi

Ngày ra đi lòng ai vương vấn mãi
Quán cà phê vắng bóng những tình nhân
Cánh hoa sứ ngọt ngào hương luyến ái
Những mơ màng hội ngộ dáng người thương

Ngày ra đi quê hương này để lại
Áo chàm xưa thương nhớ dáng vai gầy
Ân tình xưa ngàn năm còn luyến ái
Nơi phương trời niềm thương nhớ nào phai.

NHƯ HOA

THIS PLACE TO MISS AND LOVE

On my departure, I left behind this native land
With old streets my thin image's imprint to bear
In the solitary evening the sun had just gone bland
And perfumes faded on the lone boulevards there.

The flamboyant bloom signaled time of separation;
The cicadas' sounds seemed to sing good-bye.
Handing me the half-opened flower in intimation
The schoolgirl nestled closer to her teacher to cry.

On my departure, did the clouds and water schlep?
The Rach Ong girl's laughter resonate whenever?
Would the Y-shaped Bridge shake under her step?
The Tan Quy scenery remained attached forever.

Which of my friends stood silent and lonely?
I suddenly felt cold through my spine and my life
With my heavy heart in the windy evening only,
The first rain in the last day made me wakerife.

On my departure, my soul was filled with dejection;
The coffeehouse young lovers would desert fain.
The red jasmine flower sweetly smelled affection;
I dreamed of meeting my loved ones soon again.

On my departure, I left this homeland behind
With the beloved and missed indigo-clad and slim.
Those old connections to me will always be a bind;
In the far-off place my memory none can ever dim.

English version by

Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2024

HỠI LỊCH SỬ, TA THƯƠNG MÌNH QUÁ ĐỔI ! - Thơ NGUYỄN THÙY (VietVănMới)


Hỡi Lịch Sử, ta thương mình quá đổi
Ta thương mình chính bỡi nỗi ta đau..

Em đến từ phương nao
Mà theo Em gió bấc
Em đến từ phương nào
Mà sau Em mưa dầm hiu hắt ?
Em đến từ phương Nam hay phương Bắc
Mà bão giông ào ạt?
Em đến từ Tây hay từ Đông
Mà bóng đêm lên dày đặc?
Em đến từ đâu?
Ôi Em, hỡi người Em yêu dấu
Tôi thức thâu đêm để nguyện cầu
Mong Em đến cho đời tôi tiếng…’khóc’!

Em đã đến với đời tôi buổi đó
Ru đau thương êm ái nhẹ vô đời
Rạo rực chào Em như lá cành đón gió
Bước Em đi, tôi trải một dòng tươi

Tôi đứng trước những chiều bỏ ngỏ
Dòng đêm buông tôi ngỡ một trời hồng
Mưa vào khuya nâng niu tình ý lá
Sương vào hồn ấp ủ nét xanh trong…
Tôi đứng trước những ngày hoang gió lộng
Thác mưa tuôn tôi bảo mộng lên hồn
Màu sắc tím ru trán đời mở rộng
Lời chua cay mùi hương vị tân hôn…

Cảm tạ Em cho đời tôi tiếng khóc
Khóc rã rời, khóc rưng rức thâu canh
Cảm tạ Em cho đời tôi khổ nhọc
Nỗi buồn đau rũ rượi cả châu thân!
Tôi tắm đời tôi bằng nước mắt
Tôi thương Em bằng lệ ngọc âm thầm
Tôi bỗng hiểu cõi đời nầy không mất
Khi nghĩa tình còn kết tiếng ‘Yêu Em'.

Hỡi Lịch sử, ta thương mình quá đổi
Ta thương mình chính bỡi nỗi ta đau!

Chong ngọn đèn khuya
Ru đêm vào tình tự
Ta ôn ngày quá khứ
Sống bên nhau và kể nhau nghe
Chuyện đời xưa:
‘Chàng chăn trâu lấy nàng Chức nữ
Gái nhà vua yêu trộm kẻ chèo thuyền’
-Trai anh hùng sánh với gái thuyền quyên,
Là ta đó!
Em nguýt nhìn anh e thẹn!
Anh khẽ bứt cộng cỏ non nơi bờ ruộng
Trao em chuyền lên mũi ngửi thơm tho
Rồi cùng ngước nhìn lên cao
Ta cùng đếm
‘Một ông sao sáng
Hai ông sáng sao
Ba ông sao sáng’
Chúng mình thương nhau!

Ôi! ngày vui qua mau
Bây giờ buồn tê tái
Mắt run mờ tê dại ngẩn ngơ thôi!
Nào anh đen bạc với đời
Nào Em nhan sắc cho trời đất ghen!?

Anh vẫn bước cho hết đường vực thẳm
Em vẫn đi cho đến đáy hư vô
Cõng hồn trẻ trên lưng còng lão bộc
Gieo tình xuân vào bão loạn giao mùa
Trên khập khễnh qua đường ngang lối dọc
Ta tìm về vui dỗ giấc Lư Sơn*
Trong lặng lẽ ngắm một vì sao mọc**
Tạ thời gian xua xương máu chạy quàng!
Dưới ánh sáng của vì sao nhảy múa***
Em thẹn thùng như thưở mới lên duyên
Mắt ướt màu xanh lên óng ả
Mạch thắm sông dài mở kỷ nguyên!

Bây giờ trời đã qua đêm
Cánh buồm viễn mộng, tiếng chèo hò khoan
Anh về xỏa mộng đầu truông
Rước Em về tắm lại nguồn suối Tiên!

Nguyễn Thuỳ

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2024

Có nỗi đau nào hơn mất con? - Thơ và tiếng hát Minh Phương - Nhạc Anh Bằng


Niềm đau thống khổ mãi không mờ
Con đã chết rồi chôn ước mơ
Ai nỡ giết ngàn dân vô tội
Xong khoe thành tích bắn trẻ thơ*

Ác gian nào dẫn lối soi đường
Để đọa đày bao kẻ hiền lương
để Mẹ khóc con, sinh điên loạn
Trăng sao cũng nhỏ lệ đêm trường

Trong tận vực sâu trái tim son
Có còn thương trẻ đã không còn
Có gì đáng để bom tàn phá
Có nỗi đau nào hơn mất con?

MP

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2024

THÁNG BA ĐÀ NẴNG MÙA XOAN ... - Thơ Nhạc TUYẾT PHAN


Tháng ba đầy đau thương và nước mắt...
Những cái ôm xiết chặt ...
những cái níu tay hụt hẫn ...
Những giòng nước mắt tuôn trào nhạt nhòa... nghẹn ngào chia lìa ... 
Tất cả rồi cũng chia xa ly biệt ...

 Biệt ly sông cũng động lòng
Sóng gào như thể hiểu lòng người đi ... 

Ngồi trên mạn thuyền ra khơi...
con phố Đà lùi dần ...mờ dần trong nước mắt ...
Hỏa Châu đỏ rực cả bầu trời Đà Nẵng thương đau ...Như thiêu đốt tim can tôi ...

Bây chừ đã 49 năm qua rồi
mà cứ ngỡ như mới hôm nao 
Tôi vẫn còn là cô bé ngây thơ
hằng ngày vui vẻ đến trường
trong niềm hy vọng tương lai tràn đầy tim yêu ...
Tôi ngồi đây bên tách cà phê sáng 
mà nghe tâm can lặng thinh ... 

Kỷ niệm thương đau như những thước phim đang chiếu từ từ lại những hình ảnh đau thương ngập đầy mắt ...
mà nghe hồn thổn thức mãi không thôi...

Giờ đây tôi ở quê người
Mà hồn như đã bay về Cố Hương...
Tháng Ba Đà Nẵng Mùa Xoan Trắng 
Tôi kết hồn tôi vào những cánh xoan... 
Khóc Tháng Ba Buồn ...

 Belgique Một Sáng Tháng Ba Đau Buồn Nhớ Cố Hương ...04-03-2024

TUYẾT PHANEmoji

 

Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2024

Lũy Tre Ấp Ủ Hồn Quê - Thơ Trần Quốc Bảo

 


                              (Hình minh họa, mượn trên  mạng – xin Cảm tạ)

 

Lũy Tre Ấp Ủ Hồn Quê 

 

Làng tôi sau lũy tre xanh

Bóng tre ấp ủ mái tranh muôn đời

Thân cây hướng thẳng lên trời

Ruột trong rỗng, tựa lòng người vô tư

        

Chữ rằng: “Tiết Trực Tâm Hư” (*)

Tiết so quân tử; Tâm như đại hiền

Trúc tre, bửu vật thiên nhiên

“Lộc Trời” ban xuống khắp miền nông thôn

     

   

Giúp người trọn cuộc sinh tồn

Xem như Quốc túy, Quốc hồn Nước ta

Việt Nam Đệ Nhất Cộng Hòa

Trúc tre  biểu tượng, coi là Quốc Huy

 

        

 

     

 Thuở xưa, Thánh Gióng uy nghi

Nhổ tre đuổi giặc, cứu nguy Sơn Hà

Thời nay, rào dậu làm nhà

Cột kèo phên liếp… toàn là trúc tre

 

Trên sông tre ghép thành bè

Lạt tre, đan rổ rá nia dần sàng…

Cây tre già, trước đình làng

Đỉnh cao chót vót, Cờ Vàng tung bay

 

    


              

 

Mầm non, măng trúc, măng mai

Miếng ngon dân dã, mấy ai chưa từng

Vô vàn vật liệu cần dùng

Lấy tre biến chế, nói chung tuyệt vời

 

Trúc tre đa dụng cho người

Bóng tre, nương náu cuộc đời an vui

Bốn mùa tre vẫn xanh tươi

Lũy tre ấp ủ muôn đời hồn quê

 

       Trần Quốc Bảo

               Richmond, Virginia

        Địa chỉ điện thư của tác giả

    quocbao_30@yahoo.com

 

 

(*)  Tiết trực tâm hư:    

Căn cốt ngay thẳng, Khí tiết chính trực;

Tâm vô tư, Không chất chứa trong lòng điều thị phi.

Nghĩa đen: cây tre ngay thẳng hướng thiên, ruột tre trống rỗng ;

Nghĩa bóng: người quân tử tiết tháo chính trực, tâm hồn trong sáng vô tư

TỪ ẤY Đã Bao Lâu - Thơ Thu Chi Lệ

 

Có một ngày người xa đã đến

Cho ta bao mộng đẹp ngày xanh

Cho những con đường đầy kỷ niệm

Và bao nguyện ước đã không thành

 

Lòng ta tươi thắm như mùa hạ

Tay trong tay dạo bước đường hoa

Tà áo xanh như bầu trời hôm ấy

Nắng hạ về trên mái tóc bay

 

Những ngày hôm ấy đã xa xôi

Lòng trong trắng như trăng mười sáu

Trên trời lấp lánh những vì sao

Mây trắng về đâu mây vẫn trôi

                                 

Vầng trăng từ ấy đâu còn tỏ

Mây bay qua cũng thấy vô tình

Con đường  xưa ấy còn bỡ ngỡ

Một mối duyên thơ đã lặng chìm..

 

Chiếc lá vàng bay gió heo may

Vàng rơi cho lấp kỷ niệm nầy

Rồi đông về tuyết rơi đầy ngõ

Đêm nào lạnh như đêm hôm nay..

 

Đêm rất lạnh cho đầy nỗi nhớ

Con sông xưa nước vẫn xuôi dòng

Biển rộng đâu còn làn sóng biếc

Tôi về hôm ấy rất se lòng

 

Ngưởi đi từ ấy đã bao lâu

Con đường xưa lá đã rụng đầy

Đâu biết lần đi là vĩnh biệt

Cánh chim trời chìm khuất trong mây

 

Từ ấy mùa xuân không còn nữa

Nét xuân thì mang dấu thời gian

Hoàng hôn trong mắt sầu vương vấn

Chút nắng ngày xưa đã chóng tàn..

 

   Thu Chi Lệ

(Miền viễn xứ, tàn Xuân GiápThìn 2024)

   (“Những Dòng Thơ Cuối)