Hỡi Lịch Sử, ta thương mình quá đổi
Ta thương mình chính bỡi nỗi ta đau..
Em đến từ phương nao
Mà theo Em gió bấc
Em đến từ phương nào
Mà sau Em mưa dầm hiu hắt ?
Em đến từ phương Nam hay phương Bắc
Mà bão giông ào ạt?
Em đến từ Tây hay từ Đông
Mà bóng đêm lên dày đặc?
Em đến từ đâu?
Ôi Em, hỡi người Em yêu dấu
Tôi thức thâu đêm để nguyện cầu
Mong Em đến cho đời tôi tiếng…’khóc’!
Em đã đến với đời tôi buổi đó
Ru đau thương êm ái nhẹ vô đời
Rạo rực chào Em như lá cành đón gió
Bước Em đi, tôi trải một dòng tươi
Tôi đứng trước những chiều bỏ ngỏ
Dòng đêm buông tôi ngỡ một trời hồng
Mưa vào khuya nâng niu tình ý lá
Sương vào hồn ấp ủ nét xanh trong…
Tôi đứng trước những ngày hoang gió lộng
Thác mưa tuôn tôi bảo mộng lên hồn
Màu sắc tím ru trán đời mở rộng
Lời chua cay mùi hương vị tân hôn…
Cảm tạ Em cho đời tôi tiếng khóc
Khóc rã rời, khóc rưng rức thâu canh
Cảm tạ Em cho đời tôi khổ nhọc
Nỗi buồn đau rũ rượi cả châu thân!
Tôi tắm đời tôi bằng nước mắt
Tôi thương Em bằng lệ ngọc âm thầm
Tôi bỗng hiểu cõi đời nầy không mất
Khi nghĩa tình còn kết tiếng ‘Yêu Em'.
Hỡi Lịch sử, ta thương mình quá đổi
Ta thương mình chính bỡi nỗi ta đau!
Chong ngọn đèn khuya
Ru đêm vào tình tự
Ta ôn ngày quá khứ
Sống bên nhau và kể nhau nghe
Chuyện đời xưa:
‘Chàng chăn trâu lấy nàng Chức nữ
Gái nhà vua yêu trộm kẻ chèo thuyền’
-Trai anh hùng sánh với gái thuyền quyên,
Là ta đó!
Em nguýt nhìn anh e thẹn!
Anh khẽ bứt cộng cỏ non nơi bờ ruộng
Trao em chuyền lên mũi ngửi thơm tho
Rồi cùng ngước nhìn lên cao
Ta cùng đếm
‘Một ông sao sáng
Hai ông sáng sao
Ba ông sao sáng’
Chúng mình thương nhau!
Ôi! ngày vui qua mau
Bây giờ buồn tê tái
Mắt run mờ tê dại ngẩn ngơ thôi!
Nào anh đen bạc với đời
Nào Em nhan sắc cho trời đất ghen!?
Anh vẫn bước cho hết đường vực thẳm
Em vẫn đi cho đến đáy hư vô
Cõng hồn trẻ trên lưng còng lão bộc
Gieo tình xuân vào bão loạn giao mùa
Trên khập khễnh qua đường ngang lối dọc
Ta tìm về vui dỗ giấc Lư Sơn*
Trong lặng lẽ ngắm một vì sao mọc**
Tạ thời gian xua xương máu chạy quàng!
Dưới ánh sáng của vì sao nhảy múa***
Em thẹn thùng như thưở mới lên duyên
Mắt ướt màu xanh lên óng ả
Mạch thắm sông dài mở kỷ nguyên!
Bây giờ trời đã qua đêm
Cánh buồm viễn mộng, tiếng chèo hò khoan
Anh về xỏa mộng đầu truông
Rước Em về tắm lại nguồn suối Tiên!
Nguyễn Thuỳ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét