Thứ Năm, 12 tháng 2, 2015

GA CHIỀU - Thơ Dư Thị Diễm Buồn


Anh những tưởng trái tim tôi bằng đá
Ở bên trong chứa đựng rất nhiều ngăn
Để mỗi khi tình dang dở không thành
Nhẹ nhàng nhặt, để vào từng ngăn nhỏ

Tôi đã gặp anh nơi Thành Phố Gió
Chung một chuyến tàu vượt quãng đường xa
Sau rặng cây chênh chếch bóng trăng ngà
Màn đen xuống đêm về sương rơi lạnh

Đêm ngoại ô đặc dầy buồn cô quạnh
Tàu thét gào nhả khói lướt đi nhanh
Anh đến cho tôi với tấm lòng thành
Trên boong nhỏ, đìu hiu trời gió lộng

Ai bảo nơi đây không tình thơ mộng?
Không hẹn hò, không những buổi đón, đưa?
Chiều hôm nay trên ga nhỏ ngày xưa
Tôi đơn độc trong đoàn người đỗ bến!

Dù biết rằng qua rồi thời lưu luyến
Thời vàng son ngọt mật đượm trên môi
Kể cho nhau những mẫu chuyện buồn vui
Mưa ướt lạnh vai gầy, lòng vẫn ấm!

Có phải chăng tình yêu là ảo ảnh?
Tôi như chim đơn lẻ chốn mênh mông
Gặp cơn bão táp cuồn cuộn dập dồn
Chim ơi có vững vàng bay trong gió?

Tôi nghĩ mình chỉ là con thỏ nhỏ
Giữa rừng già muôn vạn lối đi hoang
Con cá mè bơi quanh quẩn lang thang
Con vịt giữa bầy thiên nga tuyệt sắc

Nên anh đã đem tình tôi dập tắt
Giữa muôn ngàn sắc thái thật nên thơ
Giữa cuộc đời son trẻ tuổi mộng mơ
Hờ hững vẫy tay, không lời tiển biệt

Nay tất cả chỉ còn là kỷ niệm!
Tôi rưng rưng qua chốn cũ hẹn hò
Vì tình yêu không phải dễ xóa nhòa
Bởi mối gút, đầu đời tôi trót cột!

Tôi ngu dại nên tin lời thề thốt…
Đối với anh tình lỡ dễ dàng phai
Hàng cây xưa, băng ghế đá còn đây
Nơi ga nhỏ con tàu rời xa bến…
               

DƯ THỊ DIỄM BUON

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét