Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016
Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016
LỬA HỒNG TRONG TIM - Thơ NG.THU TÂM
Tim em một khối lửa hồngNửa ôm ấp mối tơ nồng phu thêDẫu chàng đã biệt sơn khêVẫn còn cháy bỏng tình mê một đời.Nửa kia đau đáu trông vờiQuê hương ngàn dặm bên trời đau thươngNỗi đau, đau mãi còn vươngHận quân gian tặc vẫn đương đỏ cờ.Khí oan bay tỏa mịt mờÉp dân kiệt xác, khù khờ lương tri.Cướp từ trên dưới, mong chiQuyền cao “đầy tớ”, chân di “chủ nhà”!Đạo đức, lễ nghĩa cũng làNát tan mấy kiếp, tuột đà hư hao.Tiếc cho một thuở thanh taoNhìn lên để thấy xanh xao nỗi sầuBốn mươi năm lẻ đục ngầuTầu Cộng giày xéo, nhuộm mầu nay mai!Một nghìn năm đã tay sai,Nhìn ra để thấy tương lai mịt mờĐợi mong điểm hẹn một giờGóp bao ngọn lửa đợi chờ bao năm.Nói dùm tiếng nói lặng tămMuôn dân đã nén hờn căm ngút ngànChỉ trông có gió thổi trànVươn cao đốt hết bạo tàn ác nhân.N.G.Thu Tâm
Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016
THOÁNG MƠ - Thơ O Biên LC - Đa Tạ - Thơ Thu Tâm
Nàng gieo thi hứng cho ta
Mắt sau gọng kín mượt mà chất thơ
Nụ cười có nửa hững hờ
Nửa kia e ấp như chờ môi hôn
Và đôi "cửa sổ linh hồn"
Long lanh mời gọi, bồn chồn tim chai
Hẹn lòng chắc chắn kiếp mai
Sẽ tìm gặp để cùng ai trọn tình...
Ó Biển 227 LC
XIN ĐA TẠ
Bài thơ người gởi mấy lời
Nghe như có cả một trời mộng mơ
Thi nhân viết tặng người thơ,
Từ trong tấm ảnh ban sơ thoáng nhìn
Làm sao để được đáp đền
Kiếp sau biết có giữ gìn dung nhan!
Mắt buồn ẩn chứa mây lan,
Long lanh ngấn nước, chứa chan nỗi sầu
Môi xưa nay đã nhạt mầu
Hững hờ thương tiếc con tầu trật ga.
Nhờ nương bóng sắc cành hoa,
Ánh lên chút nét kiêu sa cuối cùng.
Sá chi dáng dấp ngại ngùng
Ngả nghiêng trong gió mịt mùng thế nhân.
Sắc không, không sắc: phù vân
Sớm tan chiều hợp dừng chân bẽ bàng.
Tạ ơn qua những ý vàng,
Lời hay xin giữ nhẹ nhàng làm duyên...
Thu Tâm
Thứ Hai, 28 tháng 3, 2016
NHỚ QUÁ TAM KỲ - Thơ HUY VĂN
Tháng 3!
Lại thao thức giữa đêm dài viễn xứ
Nhìn trăng sao thầm nhớ lối quan san!
Nghe âm ỉ tiếng lòng từ quá khứ
như sóng vỗ bờ xa ...rất miên man!
Thả mòn chân trên cảnh đời phiêu lãng
đẩy đưa theo từng nhịp sống phù trần
Mỗi lần nhìn nắng ấm đón xuân phân
là thấp thoáng ảnh, hình " muôn năm cũ "!
Ảnh oai hùng của một đời quân ngũ
đã theo hình trôi dạt chốn hà phương
Màn sương giăng trên tịch mịch phố phường
như vẽ những bóng Hời đêm trăng tỏ.
Tháng 3!
Người gục ngã khi tuyến đầu bỏ ngõ
Kẻ ngậm hờn trên từng bước lui binh
Rời Đức Tân, bỏ Suối Đá, Phú Ninh (*)
Chân ngược bắc, nát tan lòng chiến sĩ!
Tàn cuộc chơi, dẫu là thân chốt thí
cũng kiêu hùng khi hăm hở qua sông
Não nùng thay! Súng gươm gãy giữa dòng
Đành chấp nhận tan hàng vì định phận!
Tháng 3!
Hãy còn xuân đã buồn trang sử hận
Xót thân trai vụn vỡ gánh sơn hà
Rấm rức nhìn hồng thủy dậy can qua
mà thương quá màu cờ và sắc áo!
Ngồi tưởng niệm những hy sinh xương máu
Sắt se buồn theo tử biệt, sinh ly
Nhìn đèn trăng mà nhớ quá...Tam Kỳ!
Thắp tâm nến chiêu anh linh Tử Sĩ.
Chung thiên cổ rưới dọc đường thiên lý
nhắc riêng mình: Huynh Đệ mãi Chi Binh
Đồng đội ơi! Mời cạn chén ân tình
Từ viễn xứ, đây hương lòng...thượng hưởng!
HUY VĂN
( Quý tặng Đại úy Trần Văn Vương
Đại Đội Trưởng ĐĐ3/TĐ 37BĐQ để nhớ:
- Ngày lìa bỏ Tam Kỳ 24/03/1975
- Thiếu úy Phêrô Vũ Thành Công R.I.P )
(*) Những điểm giao tranh quanh thị xã Tam Kỳ.
DƯ ÂM XƯA - Thơ Nhạc Nghiêu Minh
Tôi vẫn đi về phía đông phương
Tìm trong cỏ lá dư âm xưa
Để nghe vang động từng thổn thức
Đã bao năm phong rũ gió mùa
Tôi đã mang theo lệ của người
Của từng buổi đó đến phương trời
Quá xa xôi nhưng cũng quá gần gũi
Vì lệ người còn đẫm trên môi!
Dư âm xưa theo bóng đêm mưa
Như đêm thâu, kín những trang thư
Thời gian có làm mờ đôi mắt
Nhưng hình ảnh người luôn trong tâm tư
Chiêm bao trong sương gió lang thang
Nghe mưa chìm đắm mái hiên tan
Người hởi đừng bao giờ hỏi nửa
Qua sông tôi tìm những mùa trăng
Tôi vẫn đi về phía quê hương
Dù chưa gặp người ở cuối đường
Nhưng bao kí ức làm tôi nhớ
Người vẫn là người chung nhớ thương!
NGHIÊU MINH
Tâm sự về.... buồn - Thơ Quách Như Nguyệt
Đã sinh ra làm người
Ai mà chẳng buồn lo
Khi
bé bỏng buồn vì không được cho
Ta vòi quà, khóc lóc!
Khi dậy
thì... không còn là nhóc
Nỗi
buồn đến viếng hoài, vớ vẩn, vu vơ
Tuổi
biết làm thơ buồn vô nguyên cớ
Đến
khi lớn hơn trách nhiệm muốn khờ
Cuộc
sống đầy lo toan, phiền lụy
Tuổi
về chiều thì nỗi buồn có tên, không ủy mị
Buồn muôn đời, buồn hỡi buồn ơi!
Nỗi
buồn luôn là bạn của tôi
Không tránh né, tôi ôm lấy nó
Nghe
Phật pháp, ngồi thiền... buồn rời bỏ
Buồn bây giờ, chỉ gió thoảng mây trôi
Đêm
hôm qua anh viết bảo anh buồn
Nghệ sĩ tính nên dễ buồn hơn hết
Mỗi khi buồn, sáng tác hay ra phết
Nên
anh ơi, hãy viết nhạc, làm thơ...
Mình
muốn gì mà không được, buồn lắm cơ
Nên chẳng muốn, chẳng nên cầu có được
Quan
niệm sống của em giờ giản dị
Chẳng
có gì thì chẳng khổ, chẳng buồn chi
Buồn đến rồi buồn cũng sẽ đi
Không
nuôi nấng, không cố tình xua đuổi...
Mong
anh vui, tâm an lành, tự tại
Ta dần
dà.... cũng rời bỏ trần ai
Như N
March
28th, 2016
Tình Khúc Tôn Nữ - Thơ Rosemary Tuyết-Tiên Trần Đức
Ngoài nớ bi chừ Huế có buồn không
Bằng lăng hoa rũ nhuộm tím hoàng thành xưa
Hò mái đẩy răng thiết tha não lòng
Vọng trầm buông tiếng chuông Thiên Mụ
Thảm sầu bao nhớ mong
.
Tà trắng qua cầu dáng liễu thần kinh
Hồ sen năm cũ, nhịp lỡ Tràng Tiền soi
Đồng Khánh về ôi thướt tha áo lụa
Ngược dòng Hương Dã Viên An Cựu
Ngự Bình nghiêng nón thơ
.
Rưng rưng Gia Hội vẳng khúc nguyệt cầm
Xàng xê Nam ai buồn cung oán
Trải sóng thi ca tràn bao vấn vương
Vỹ Dạ hương thề mùa trăng huyền sử
Nỗi lòng Tôn Nữ còn mãi mong chờ mộng tình mơ
.
Điệp khúc u hoài nốt nhớ triều thương
Đường Nam Giao dốc lộng gió nhạt nhòa sương
Còn dấu hài in lối xưa bóng ngả
Nội thành nay xám rêu phong phủ
Lệ sầu ai thấu chăng …
.
.
Tiểu Vũ Vi
24/03/16
Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016
Quê Hương - Thơ THANH VÂN
Anh tôi chết trong trại tù Cộng sản
Chị dâu tôi lấy cán bộ nuôi con
Anh chết đi mộ chưa kín cỏ non
Cha gục ngã trong trại tù Thanh Hóa
Trách ai đây khi siêu cường muốn xóa
Nước Cộng Hòa của dân tộc khổ đau
Giờ nơi đây trên nước Mỹ sang giàu
Ai có hiểu cho lòng người ở lại?
Nhưng Việt Nam trong tim tôi sống mãi
Vì cha anh đã chiến đấu đến cùng
Có gì vui trên đất nước tạm dung
Hay chỉ có nỗi buồn xa quê cũ?
Không riêng tôi, còn biết bao người nữa
Nước Việt Nam vẫn sống mãi trong hồn
Họ sống đây nhưng tâm trạng cô đơn
Chỉ mong có ngày về trong chiến thắng
Ôi Việt Nam, nhớ những ngày mưa nắng
Bên anh em, cha mẹ, sống yên bình
Giờ một mình trong kiếp sống điêu linh
Hy vọng nhỏ: được trở về quê cũ!
Quê Hương ơi! Gọi thầm trong giấc ngủ
Cho đau thương vơi nhẹ bớt tâm hồn
Việt Nam ơi!Lời gọi mời quyến rũ
Một ngày về cho tròn dạ sắt son.
Thanh Vân
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)