Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016

NỢ TÌNH - thơ Phạm Thị Minh Hưng (Cảm tác chuyện tình Trương Chi-Mỵ Nương)



Kiếp này đã trót nợ nhau,
Làm sao trả hết => Trái Sầu tình xanh,
Nợ anh tuổi mộng mong manh,
Nợ đôi môi mọng ngại ngần mắt yêu,

Nợ anh vương vấn tơ chiều,
Nợ thân thanh liễu ấp yêu tình nồng,
Nợ vơ vẩn buổi chiều đông,
Mắt môi e ấp nhớ nhung võ vàng,

Nợ sầu những buổi thu sang,
Nợ nhau ngàn ánh trăng vàng bên song,
Ngàn sao lấp lánh chờ mong,
Ngân Hà dòng sữa hữu tình, mênh mông,

Nợ nần sao trả đếm đong,
Mây trời ngăn lối dở dang mộng sầu,
Nợ nhau một khối tình sâu,
Nợ nhau từ thuở tươi mầu thanh tân,

Nợ chi một bước tình gần,
Trăm thương nghìn nhớ vạn lần thiết tha,
Bao giờ mình được bên ta,
Sẽ xin trả hết... tình xa muộn màng.

Phạm Thị Minh Hưng.

NỢ TÌNH LÀ NỢ BA SINH
ĐHSR. (Cảm tác NỢ TÌNH)

Nợ tình mình trót vương mang,
Kiếp này không trọn hẹn chàng kiếp sau.
Chờ ai mở lối động đào,
Cùng dìu nhau đến ngõ vào thiên thai.

Vòng tay ôm trọn hình hài,
Ấp yêu dáng liễu trần ai nhiệm mầu.
Không còn đếm giọt mưa ngâu,
Nhịp cầu Ô Thước gieo sầu nhân gian.

Nợ tình thiếp đã riêng mang,
Nợ chàng một kiếp vỏ vàng chờ mong.
Trăng tàn còn chiếu qua song,
Ngân Hà vẫn chảy xuôi dòng thiên thu.

Muôn vì tinh tú nhàn du,
Nợ nần chi để ngục tù gối chăn.
Đọc kinh sám hối ăn năn,
Cầu xin thiên định một lần bên nhau.

Cho đời thôi hết thương đau,
Uyên ương liền cánh trước sau vì tình.
Nợ tình là nợ ba sinh,
Lửa hương nồng thắm, mình - ta trọn đời.

Đặng Hoàng Sơn R. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét