Thứ Hai, 17 tháng 10, 2016

Ngàn Trùng Xa Cách - Thơ Hoài Hương - Phx


Thu này nưã, ba tám muà thu chẵn,  
Lữ thứ xa quê, lòng nặng nhớ thương  
Mới đó, giờ đây tóc đã bạc sương,  
Mà nhung nhớ, vấn vương hoài Thu cũ. 
Mong đất nước thanh bình,  
Mong rượu nồng pháo nổ.  
Mong Muà Thu hai họ kết thông gia,  
Có ngờ đâu mình nỗi lúc mỗi xa.  
Chinh chiến đỏ lan tràn trên quê Mẹ.  
Anh dấn thân đường hành quân muôn ngả,  
Em hậu phương, đợi mãi kẻ ra đi.  
Áo cuới chưa may, lại phải phân ly,  
Anh rừng thẳm 75, ’’tù cải tạo’’  
Em cùng Mẹ cha, gian lao vượt biển,  
Đám cưới Muà Thu vĩnh viễn không thành.  
Ở quê người, Em chẳng phụ tình Anh,  
Mong mỏi mãi, tin lành anh ra trại.  
5 -10 năm, em đợi hoài đợi mãi,  
Dù muộn màng, mong áo cưới cài hoa.  
Bỗng 1 ngày, trời, biển, dội phong ba.  
Thư báo dữ, Anh quê xa đã mất.  
Cầm thư báo, em lệ mờ đôi mắt,  
Hy vọng tan tành, vĩnh biệt từ đây.  
Giấc mộng yêu đương mấy chục Thu đầy,  
Đã tan vỡ như mây bay gió thoảng.  
Đêm từng đêm, nơi tha phưong giá lạnh.  
Nhớ Anh đau lòng, lệ ướt khăn tang.  
Hồn linh thiêng Anh ở chốn suối vàng,  
Cho em gặp những canh tàn trong mộng.  
Năm tháng hắt hiu, thẫn thờ đối bóng,  
Ôm nỗi sầu cùng sương nắng tha hương.  
Em sẽ về, về nhìn lại quê hưong,  
Để tìm mộ người mình thương yêu nhất,  
Rồi hoả táng cho Anh, đem theo tro cốt.  
Cùng em xứ người, sống nôt chuỗi ngày sau.  
Rồi 1 ngày mình mãi mãi gần nhau,  
Không còn nỗi thảm sầu nơi Cõi chết.  
Ta sẽ chẳng phải 1 đời vĩnh biệt.  
Cõi Vĩnh hằng, tha thiết mến yêu nhau.
Hoài Hương - Phx.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét