Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2016

ĐỜI . - Thơ Ngô Minh Hằng

 
 *
Cưu mang, Mẹ đẻ ta ra
Mẹ đâu có hỏi ý ta thế nào !
Mông mênh cõi thế ta vào
Quê hương ta chọn? đồng bào chọn ta ?
Không đâu, ai chọn ai mà ...
Phải chăng tất cả đều là nghiệp duyên ???
Đời vui hay chỉ muộn phiền
Cũng chưa hẳn tại ta hiền, ta không
Có gì trong cõi mênh mông
Mà con người phải cam tâm cúi đầu ...
Cho dủ không ước không cầu
Nghiệp duyên kia vẫn nhiệm màu buộc thân
Trăm năm, chết cũng một lần
Đã không được chọn, phân vân làm gì ...
Chừng nào Trời gọi thì đi
Dùng dằng hỏi có cãi chi được Trời ?
Cứ vui đến cuối cuộc chơi
Rồi thì tay vẫy miệng cười là xong...
Có chi mà phải bận lòng !
Có chi mà lệ từng dòng xót xa
Nhìn đi, trong cõi ta bà
Chi chi chăng nữa cũng là sắc - không
Ghé chơi dự cuộc tang bồng
Rồi tan như áng cầu vồng thế thôi
Nhưng ta được chọn trên đời
Sống lòng chân thật, nói lời thẳng ngay
Hay là trắng đổi đen thay
Miệng thì đạo đức mà tay hại người
 *
Đời là đấy, đấy là đời
Ngàn năm còn lại những lời dở, hay
Nếu ta còn sống một ngày
Cũng xin để chút hương bay trong đời ...
 
 *
Ngô Minh Hằng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét