Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016

Chùm Thơ Đông Hương Tônnữ

THƠ CHO NGƯỜI Ở LẠI

 
 
Em đi tìm anh, tháng năm làm lộ phí
chờ chuyến xe về thèm thấy dấu người thương
đâu hề thích khóc, nhưng buồn là hành lý
và trong giỏ mây, toàn hương áo hoa rừng
*
Em vẫn biết nếu thương yêu người lính trận
anh lại thuộc về binh chủng Biệt Động Quân
 một lần đi, một lần hôn chào từ biệt
sợ một ngày hai đứa chia nhau quê hương
*
Anh nằm xuống đây, em lênh đênh biển cả
con sóng bạc đầu có lúc cũng ghen tuông
tim em đau, thăm thẳm buồn không thể tả
anh xuôi tay rồi, em còn lại tang thương
 *
Em bây giờ, đầu giữ vành tang trắng
bốn mươi năm rồi, có dài lắm không anh
vòng tay hôm nay, ôm em không đủ ấm
hay tại nghĩa trang mùa trở gió xoay quanh?

*****

Em về tìm, chỗ anh nằm côn trùng ở
mọc toàn cỏ, gai, ai cho lệnh san bằng
tim em rất đau, sắp sửa chờ tung vỡ
áo hoa rừng không còn, đời em phế hoang

đht


ĐÔI KHI GIỮA KHUYA

 
 
 
 
Khuya nghe điệp khúc xuyên từ đất
điệp khúc cung buồn tiếng dế ca
đôi khi đâu đó như phảng phất
một nổi từ bi trách cứ ta
*
khuya nghe hiu quạnh trong hồn đá
cái lạnh thấm dần cơn ngủ mê
đôi khi chợt thấy mình như lá *
tìm ngõ năm xưa một lối về **
*
khuya nghe tiếng gió ru ngủ cỏ
lòng chợt buồn theo với tháng ngày
mai này thuở ấy là cố thổ
có nhận ra mình : đứa trắng tay
*
khuya nghe mặt đất đang chìm xuống
níu kéo thời gian chạy trở vào
ngõ cụt tâm hồn đường ướt nhũn
trơn trợt chân đời bước thấp cao
*
khuya nghe tiếng vọng âm rừng cũ
tôi vén màn sương, chạm mặt nhau
rũ cánh tôi về mong thắp lửa
ngọn nến hoang đường tắt đã lâu
 
đht
 
* thơ LanPhi
** ý thơ LanPhi
 

PƠ LĂNG HÔM NAY

 

Rừng bật khóc vì chiến tranh, lá rụng
chỉ chỏm cây còn vài lá chùng chình
hơi thở đất đêm đi không hề tiếng động
tôi như con sâu đo cuộn tròn lá, sầu riêng
*
Rừng im lắng, tâm hồn đầy nặng chĩu
trăng không về, lẻ tẻ vài ông sao
 chân tôi chạm phải đất khuya đang hụt hẫng
tôi gom cỏ làm giường, gối lên chiêm bao
*
Rừng dễ ghét vì cây toàn lổ đạn
loanh quanh tìm, gặp túi cũ ba lô
bât chợt nhớ tim người xưa là lính trận
xuýt xoa thèm, mở ngực nhấm chút hương da
*
Rừng là anh, người tôi thương vô tận
tôi cánh pơ lăng nở độ Xuân về
đêm anh hành quân ngang, yêu anh, tôi rụng
trên vai áo hoa rừng, nhắm mắt vờ mê
*
Rừng xa rồi, pơ lăng còn khao khát
mơ giày Saut trong lửa khói mịt mù
 hoả  châu sáng rực và tiếng hô sát, sát...
 giờ âm thầm pơ lăng khóc đến  thiên thu
*
Rừng để lại tấm poncho lủng lổ
máng cổ thụ già xấp xỉ trăm năm
pơ lăng hôm nay, cánh buồn nhìn bụi phủ
chắc xa trọn đời nên hồn mãi lang thang
 
đht

MÙA LÁ CHẾT

 


Mùa lá chết, buồn, tôi về viễn phố
nắng trăm năm cũng biến đổi hình hài
đường dài quá, đi gõ từng cửa ngõ
quá khuya rồi mà mới nửa quãng thôi
*
Xưa thích Thu vì Thu là lẽ sống
của tim tôi, của hơi hướm thiên đường
của ánh mắt một chiều nào đậu lại
vào đời tôi bằng tên tẩm yêu thương
*
Trò đuổi lá chân không còn thích nữa
cứ chần chờ trên tóc cỏ vàng hoe
đàn sẽ cũ cũng không còn hớn hở
ghét người đi, xót người ở u hoài
*
Thu này nữa lẽ ra tim tròn tuổi
nhịp đi - về theo cảm nuối chơi vơi
ưởn mình lên cho bồi hồi chạm phải
chuỗi giọt sầu đắm đuối thịt da ai
*
Mùa đổ lá tôi buồn, theo gió lạ
tìm về con phố cũ, mất tin đường
không dám tiến, lòng chùng hơn lá uá
quắt quay hoài trong nỗi nhớ mênh mông
 
đht


NẺO CÙNG
 
 
Mây bay về tận nẻo cùng
mùa này ánh sáng như ngần ngại chăng
Thu chào, nắng đứng phân vân
nắng cười, khoe sắc cầu vồng sau mưa
*
Ừ thì mưa cả đêm qua
tiếng mưa, tiếng gió điệu hoà lời ru
âm thanh hạc vỗ sa mù
về đâu, ai biết, vọng từ thinh không
*
niệm tôi chừ sắp mùa Đông
trái tim đóng cửa chờ hong lại đời
giá băng gậm nhấm mơ tôi
3 mùa mộng mị kia rời , không ưng
*
Mây bay về tận nẻo cùng
xin dừng hôn cái, cánh rừng thương xưa
cánh rừng lá tím đong đưa
ru tôi ngủ giữa tình vừa phôi thai
*
Rừng nay hương ngát niệm hoài
đường mây phủ tuyết xa rời tôi - anh
bước liều theo tiếng phong linh
biết đâu cuối gió bình yên cõi về
 
đônghươngtônnữ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét