Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2018

Hớ hênh - Thơ Lê Tuấn




Em là tấm lụa mền phủ kín
Gió nơi đâu thổi tốc mở xem

Màu da non phủ mờ sương khói
Em khép lại vạt áo lụa hoa sen.

Hớ hênh đừng tưởng hoa tàn rụng
Đêm qua sân trước nở đóa hồng
Cõi lòng nghe nặng từ tâm lượng
Cám ơn em! Hoa đã nở trong lòng.

Lê Tuấn
"người nghệ sĩ lang thang hoài trong tâm tưởng"

Thơ và Thiền gặp nhau trong trực giác và cảm nhận của tri thức. Thơ chứa đựng một yếu tố siêu tưởng, siêu lý vượt ra ngoài mọi khả năng suy tưởng hơn là biểu lộ cụ thể, thơ thường tiềm ẩn trong vị trí của tiềm thức, tiềm thức xung đột với lý trí rồi xuất phát ra từ một trực giác tự nhiên để trở thành thơ.

Thơ không cần phải có nghĩa vì tự nó đã thật sự hiện hữu. cái hồn của thơ đã thật sự hoà nhập với thiền tính mà chính người thơ không hay biết, từ suy tư này tôi ngẫu hứng viết một vần thơ với ý tưởng (Hòa chộn một chút Tình và Thiền) Xin mời quý vị thi hữu cùng đọc cho vui.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét