Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2018

PHO XUA Do Binh by Huong Giang


BẾN  LẠNH THIÊN ĐƯỜNG
 Chiều tà nắng ngả vương màu nhớ
Thu nữa chờ nhau vàng giấc mơ!
Em sóng biếc ngàn trùng xa bến cũ?
Ta suốt đời rong ruổi vô bờ.
Về đâu hỡi cánh chim huyền thoại?
Xin một lần đừng hẹn kiếp mai.
Ðược thấy em hồn khép nỗi sầu
Cho hoa mộng vỗ về ân ái.
Nắng nghiêng phố nắng ngủ bên đường
Mây viễn du mây bay lạc hướng.
Em thánh nữ yêu ma huyễn hoặc
Người năm xưa mỏi gót tha hương!
Em thành đá hồn ta nào hiểu!
Bến hoàng hôn trầm khuất tịch liêu.
Dòng sông chảy rẽ hai mù lối
Tình phôi pha hạt lẫn sương chiều.
*(Em: Lý tưởng Tự do)

MỘT GIẤC MƠ 

Trăng vàng bàng bạc cõi tình
Màu không gian mộng lung linh bóng đời.
Biển xanh có lúc đầy vơi,
Tha hương hồn vẫn phương trời năm xưa
Nhớ con đường cũ, quán dừa
Những ngày nắng sớm chiều mưa thuở nào.
Về đây nghe phố xôn xao,
Biết bao thay đổi, ôi chao ngậm ngùi!
Người đông chen lấn tới lui
Dân nghèo xơ xác rúc chui bẽ bàng!
Người khốn khó, đám giàu sang
Lũ theo quyền thế nghênh ngang phố phường.
Nằm mơ trở lại quê hương 
Mà sao cay đắng sầu vương mấy bờ!
Chưa về đã cảm bơ vơ,
Nhìn dòng sông chảy ngẩn ngơ kiếp người!


XÓT TRĂNG
 
Ai nỡ xô trrăng xuống vũng lầy ?
Bẽ bàng trăng thẹn với cỏ cây!
Thích trăng ta đợi bên bờ suối…
Tát nước tìm trăng khuất bóng mây!
Đêm thâu ta sợ trăng trôi mất,
Sợ gió lên nhiều thổi trăng bay!
Tương tư một khối tình si dại,
Chú cuội u sầu ta vẫn say!
*(Trăng: Lý tưởng Tự do)


XUÂN QUÊ

Đợi em bốn mươi năm đời quá mỏi, 
Mịt mờ nẻo về leo lét trăng soi.
Con suối biếc chảy ngoằn ngoèo trơ đáy
Mùa bão xưa còn rờn rợn đêm say! 
Tưởng rũ  sạch mạch sầu trong gối mộng,
Tìm lại nhau, tỉnh giấc vẫn hư không!
Nhúm tóc bạc cũng rụng dần lặng lẽ,
Hồn bay xa theo năm tháng hoang mê!
Ô! Có phải xuân về bên khung cửa ?
Tuyết bay bay trắng xóa cánh rừng thưa.
Chút nắng úa hạt vỡ nhòa trên lối,
Những mùa đi chỉ còn giấc đơn côi! 
Thôi cứ để hồn ta xanh phố cũ,
Ôm dòng sông tìm lại bóng trăng thu, 
Đời viễn xứ mỗi ngày thêm buốt gía, 
Người xưa đây tình vỗ cánh mù xa! 



TRÊN  ĐỒI  SAY

Ðêm quá chén ta say thành đạo sĩ
Hồn bay xa tuởng thoát cõi tình si.
 Ðồi cao vút ngoằn dốc về dâu bể                  
 Bừng men cay sao vẫn thấy hoang mê ?!  
 Ôi năm tháng giữa bến hoa cửa trọ!
Nhìn mây trôi lờ lững bóng tự do.
Ðêm trở gío nghe tiếng buồn âm hưởng 
Ðời tỉnh say người rao bán yêu đương!
 Thế kỷ mới vòng tranh đua danh lợi
Người bon chen buôn nghèo khó khắp nơi.
 Bao nước mắt, chiến tranh và ngục tối... 
Ðành nghẹn ngào lời hạnh phúc trên môi!
 Ta muốn uống cạn hết dòng phiền não
Quên thời gian dù chỉ thoáng chiêm bao.
Ðời say tỉnh rồi cũng về một lối 
Tình cho nhau là giây phút tuyệt vời . 

CÒN NHAU 


 Qua giông tố nắng hồng lên ngọn cỏ 
Đời còn nhau ngày tháng vẫn là thơ.
Mưa lất phất lá cuối mùa ướt sũng,
Đường về quê sao vương chút ngại ngùng?!
Trăng xóm cũ lặng trôi theo sóng cả
Mây hoàng hôn cũng bỏ phố bay xa!
Cơn gió bão mảnh thuyền xưa đảo vắng.
Lòng đại dương nào hiểu  ánh sao băng!
Quê hương mãi chợp chờn trong giấc ngủ, 
Tiếng võng buồn kẽo kẹt vọng lời ru!
Từ xa lắm có mùa xuân thật chậm 
Đang trở về tấu lại khúc tình thâm.
Ta chẳng lẽ con đò không bến đổ!
Ngày lênh đênh đêm nhịp sóng nhấp nhô.
Biết về đâu khi con nước phai mầu!
Em chớ khép…cho hồn ta ngủ đậu.   

Đỗ Bình  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét