THƯƠNG ƠI ĐỒNG ĐỘI!
*
Kính tặng những CHIẾN SĨ QL VNCH đã vượt thoát được ngục tù bằng đường bộ
*
Rời tù nhỏ, ta ra nhà tù lớn
Thôi giữ đồn, hết chào đón đạn xuyên,
Thôi chiến trường, hết di tản cao nguyên,
Mà vượt ngục vùng tam biên vất vả.
Nghe nhớ quá đường rừng từng phong tỏa
Cộng mấy bầy ngụy lá, vẫn nhận ra
Nhớ buôn Thra cô sơn nữ hái trà
Đôi mắt đẹp màu rừng khuya hoang dại.
Mưa tầm tã, nhớ bùn lầy doanh trại,
Nhớ bạn bè biền biệt cuối chân mây
Đứa nhảy dù, đứa tăng viện bủa vây
Ngày nắng dãi, đêm mưa dầm đi kích,
Đứa tận lực, sa trường lưu chiến tích,
Đứa lìa đời với thương tích toàn thây
Ta làm gì cô độc giữa rừng đây?
Có vượt thoát khỏi vũng lầy cộng sản?
Không bại trận, bao mộ phần căm phẫn?
Bạn bè ơi! Uất hận cả quân đoàn
Bãi đáp quân cùng đối diện tử thần
Sao nay phải cô đơn tìm đất sống?
Ý Nga, 8 tháng 8.2018.
ĐÂU CÓ?
Đảng “mình” đâu có giết ai,
Đâu ai bị chết phô ngoài máu me
Tài cao đảng phủ màu mè:
“Tù nhân tự tử giật le dây thừng!”
Đảng “mình” đâu có trị, trừng
Nhân quyền, dân chủ? Lừng khừng chết ngay!
Đảng “mình” đâu có ra tay
Chỉ thuê du đảng vẽ, bày công an
“Côn” an: cổng cản, còng càn
“Côn” an cõng đảng, đời tàn dân ta.
Ý Nga*4.8.2017
EM CÒN CÓ MỘT
LƯƠNG TÂM
Một chủ nghĩa cộng sản
Giết bao nhiêu lương dân?
Một nhóm người dơ bẩn
Vay bao nhiêu nợ nần?
Không vẽ hoa thêm phấn
Chẳng vẽ tình thêm hương
Ngòi bút em là súng
Không bẻ cong tầm thường!
Bao nỗi đau nhọc nhằn
Mấy mươi năm chịu đựng
Trên đất Mẹ khô cằn
“Vô Thần” cần phải bứng!
Không vẽ ong thêm bướm
Chẳng tẩm mật đài hoa
Em chọn đường chiến đấu
Chia sẻ cùng dân ta!
Thơ, thiên hạ mua vui
Vui trong khi dân khổ
Lấy ai chia ngậm ngùi
Cùm gông ai tháo hộ?
Anh không thương thì ghét
Em bất cần khen, chê
Dân mình lắm nhiêu khê
Ai đan tâm thụ hưởng?
Ý Nga, 27.1.2007
HIỂM HỌA
BẮC THUỘC
*
Tưởng niệm một người bạn đã chết trong tù
*
Xà lim đôi mắt anh sâu,
Quầng thâm nhung nhớ, tìm đâu mẹ già?
Nhìn qua song sắt nhớ nhà,
Thấy em thơ dại, bán hương cho người.
Giữa ngày bóng tối ngập trời
Nước nhà chạnh nghĩ, rối bời ruột gan
Rình mò mắt đảng đỏ gian
Lòng dân sợ-hãi, tiếng than nén lòng.
Đấu-tranh, da thịt cứa còng
Trái tim bật máu, lệ ròng khóc quê
Gương Hoàng Diệu đã đam-mê,
Gương hùng Thái Học: vẹn thề đấu-tranh!
Soi gương sử sách rành rành
Bao trang tuấn kiệt vén mành tự-do.
Xà lim ứa máu, anh lo
Quê-hương rồi sẽ ai cho hòa-bình?
Bao tay cõng rắn về rình
Việt-Nam, Trung Quốc: ai thương dân mình?
Ý Nga, 23.4.2006
CÁNH THƠ
Anh là mấy cánh thơ hay
Vui tay em hái, buồn tay em bày
Trưng đêm để ngắm ban ngày
Mùi hương nhẹ thoáng mà say cả hồn.
Sương từng giọt, ướt người thương,
Thơ từng nhánh nhỏ hái dâng cho đời
Có anh bên cạnh tuyệt vời
Cánh thơ xinh xắn đẹp lời giữ nhau.
Thơ từng nhánh nhỏ hái dâng cho đời
Có anh bên cạnh tuyệt vời
Cánh thơ xinh xắn đẹp lời giữ nhau.
Duy buồn: cờ vẫn đỏ au
Anh chưa quyết chí, nhẫn trao chưa vàng
Nên thơ cứ nhắc cơ hàn
Nhắc thêm áp bức vô vàn trời xa.
Anh chưa quyết chí, nhẫn trao chưa vàng
Nên thơ cứ nhắc cơ hàn
Nhắc thêm áp bức vô vàn trời xa.
Anh làm gì nữa đi nha!
Cho thơ bay bổng làm quà triệu dân
Cho thơ bay bổng làm quà triệu dân
Ý Nga, 23.11.2003
(nhuận sắc 4.8.2017)
MỞ TÚI,
ĐÓNG CỬA
Cánh cửa không mở được
Cũng chẳng có bản lề
Dân Việt mình vô phước
Bị chúng giam tứ bề.
Khóa miệng và còng tay
Đem người giỏi lưu đày,
Đưa người dốt lãnh-đạo
Nên tất cả bầy nhầy.
Việt Nam, ôi Việt Nam!
Đánh, đuổi rồi lại đàm
Rước giặc về dày xéo
Khi nào vừa túi tham?
Ý Nga*3.10.2005
HỎI THĂM
Bạn gần: ý hợp chửa ai
Bạn xa, xa quá đường dài khó thăm
Gọi nhau thăm, hỏi mỗi năm
Vợ anh, chồng chị… cả trăm rụt rè..
Bánh đời xoay mãi vòng xe
Truân chuyên một kiếp, ngày về mỏi mong
Sách cao đã nửa thư phòng
Đọc: vui tim óc; viết: lòng bâng khuâng.
Trang thơ gói chút lâng lâng
Một ngày nhớ Bạn, vài vần hỏi… thăm.
Ý Nga*18.4.2007
MÁU CHẢY
RUỘT MỀM
Ai về chọn “chốn thật cao”,
Ném tiền xuống phố cho đau đớn người,
Mua niềm đau làm trò cười?
Tội dân tôi quá*! Tình hời người đi!
Lòng nào thấy khó khinh khi?
Lòng nào bạc bẽo ra uy... đồng tiền?
*
Cây bút cầm lên không thể viết
Cắn hoài muốn nát cả đầu xinh,
Nát đầu bút nhỏ hay đầu... óc?
Mà nghĩa không ra, chữ một mình
Người trước từng câu, lời thấm thía;
Người sau thơ viết để làm gì?
Ôi ai viết chữ mà không nghĩa,
Thì viết cho nhiều để được chi?
Cây viết chì xinh, than có tím?
Mà bầm cả ruột, nát con tim?
Mà thương vô hạn, em thầm hỏi:
Máu chảy, dân đau, ruột có mềm?
Ý Nga, 27.10.2003
(nhuận sắc 4.8.2017)
---
*Theo “Hồi ký viết trên gác bút” của Nguyễn Thụy Long, trang 256, 257 thì có người về Việt Nam,
đứng từ bao lơn của khách sạn, ném tiền xuống đất cho người nghèo khổ bên dưới giành giật nhau mà nhặt.
VÀO ÐỜI
Lớn theo tiếng võng Mẹ đưa
Hây hây ngọt gió tim chưa muốn rời
Già trong lời Mẹ: “À ơi...!”
Nên em nhớ mãi những lời dạy khôn.
Không ai truyền hịch, sử ôn,
Thì anh thư Việt em tôn-thờ hoài.
Thì anh thư Việt em tôn-thờ hoài.
Ý Nga, 28.11.2003
TÌM BẠN
Khấp kha khấp khểnh bước nai
Cứ đi bước ngắn bước dài
Đường xa, xa mấy cũng mặc
Đồng hành rồi sẽ gặp ai?
Ôi chao! Khấp kha khấp khểnh
Đường dài tri kỷ cũng không
Giữ mình không được lơ đễnh
Đi theo hai chữ Tiên Rồng.
Thêm này! Bước dài, bước ngắn
Có ai là bạn tri âm,
Yêu thơ, chung một lý tưởng?
Xin chia đoạn đường âm thầm!
Ý Nga, 2.7.2003
XA LĂNG LẮC
Hai ta không chung việc
Nên đi không chung đường
Dẫu tứ thời bát tiết
Vẫn mỗi người một phương.
Ông trái bước, bất lương
Tuần nào cũng lắm… tiệc.
Tôi vất vả, đơn phương
Nhưng trăm công, ngàn việc.
Ông lao vào chỗ chết!
Vị kỷ cho bản thân
Tôi còn sống, còn biết
Quê hương xa nhưng gần.
Ý Nga, 30.6.2010.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét