Thứ Hai, 11 tháng 7, 2016

ANH CUẢ BÉ MÙI. - Thơ Nguyễn Thị Thanh Dương


Anh vừa ra trường là tân binh,
Chưa có người yêu chưa gia đình,
Em là con bé nhà hàng xóm,
Bé lắm, nên chỉ là em anh.
 
Lần nghỉ phép anh về thăm nhà,
Thấy anh, em hớn hở chạy qua,
Hai anh em chụp chung tấm ảnh,
Em thấp anh cao trước cửa nhà.
 
Tặng em hình này anh ghi lời:
“ Kỷ niệm một lần về phép vui…”
Nét chữ cứng cỏi mà bay bướm,
Anh ký tên “Anh của bé Mùi “.
 
Bé Mùi tuổi chỉ mới mười hai,
Anh người lính trẻ tuổi đôi mươi,
Tình anh em giữa mùa chinh chiến
Về đâu ? Thời gian sẽ trả lời.
 
Em rất thích lấy hình ra xem,
Người anh hàng xóm nắm tay em,
Anh mặc quân phục trang nghiêm lắm,
Em còn khờ chưa biết làm duyên..
 
Anh là lính trận chốn xa xôi,
Thỉnh thoảng mới về thăm nhà thôi,
Em đã lớn thêm vài tuổi nữa,
Em thấy nhớ “ Anh của bé Mùi “.
 
Anh là lính trận đi khắp nơi,
Áo tân binh ấy đã cũ rồi,
Người tân binh đã quen sương gió,
Em thấy thương “ Anh của bé Mùi “.
 
Anh chẳng hiểu em, anh vô tình,
Trong lòng em ghi bóng hình anh,
Anh và em càng thêm xa cách,
Khi đất nước mình còn chiến tranh..
 
Và đất nước thời cuộc bể dâu,
Tháng Tư bảy lăm anh về đâu ?
Bé Mùi nơi quê người xứ lạ,
Có lẽ không bao giờ gặp nhau .
 
Tấm ảnh ngày xưa đi theo em,
Kỷ niệm này em sẽ không quên,
Dù nét chữ mờ theo năm tháng,
Dù em sẽ gìa theo thời gian.
 
“ Anh của bé Mùi” ngày xưa ơi,
Hình bóng anh quanh quẩn trong đời,
Anh còn sống hay anh đã mất ?
Anh vẫn là “ Anh của bé Mùi “..
 
   Nguyễn Thị Thanh Dương.
         ( July,3, 2016 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét