Mai ta chết nguồn đắm say buông thả
Nỗi buồn xưa vương mãi cuối trời xa
Tình non nước từng bờ đê biển cả
Đời tha hương hồn phảng phất quê nhà.
Mai ta chết trăng không còn sầu lặng
Thơ sẽ bay như tan giấc chiêm bao
Nơi xa lắm chẳng có vầng mây trắng
Dòng sông quê biết ẩn hiện phương nào!
Mai ta chết giã từ hành tinh mộng
Khép buồn vui thả vào cõi hư vô.
Nếu ngàn sau hồn lạc lõng phiêu bồng
Ta vẫn cảm màu nắng quê trong gió.
THỜI GIAN
Chiều mưa nhợt sắc cầu vồng
Đời trôi theo ngọn sóng bồng xa quê.
Trăng khuya đêm lạnh ngõ về
Sắc màu ảo ảnh bến thề hư không!
MỘNG BÊN HOA
Em tha thướt trên đường xưa rợp bóng
Hàng cây xanh lặng lẽ đếm xót xa.
Đời lữ thứ nhìn mây chiều gío lộng
Tưởng áo em bay trong nắng quê nhà!
Em chợt đến cho hồn ta bỡ ngỡ,
Là chiêm bao hay nắng lụa sương mai?
Mùa xưa đó vương bài thơ dang dở
Tình mong manh em thành giấc mơ dài!
Những kỷ niệm thời tóc xanh mây trắng
Bỗng về đây như thoáng mộng bên hoa
Con đường nhỏ đầy lá me xa vắng
Thiếu bóng em để ngày tháng nhạt nhòa!
Thu viễn xứ gío hoàng hôn se lạnh
Sợi nắng tàn chẳng đủ ấm bên nhau!
Nước sông Seine dòng uốn cong chia nhánh
Lá vàng rơi trôi lờ lững về đâu!
Em là khúc nhạc buồn trong tích cổ
Có lẽ nào cứ sầu mãi thời gian?
Đời muôn ngả chút niềm vui hạnh ngộ
Mối tình thơ xin trả lại cung đàn.
Đỗ Bình
Paris 24.11.2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét