Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2018

MẸ - Thơ Đỗ Bình

(hình minh hoạ - HS.TTT)

Trước ngõ tuyết giăng màu tóc mẹ,

Quê người xuân đến mắt buồn se !

Ðược tin mẹ bệnh lòng nôn nóng,

 Lời hứa chưa nguôi chẳng thể về!

Thuở giặc tràn vào gieo nỗi sơ...

 Cảnh nhà tan tác mẹ bơ vơ!

Thân gìa còm cõi dầm sương nắng,

Lặn lội tìm con, ngóng với chờ...

Thế sự xoáy theo dòng thác lũ,

Ðời ccon biền biệt mấy xuân thu!
Bóng gầy thui thủi soi trên vách,
Mỏi mắt trông con thoát ngục tù. 
Mắt buồn u uẩn mấy hàng tre.
Tuyết rơi tê tái hồn vong quốc,
Mẹ xá cho con tội muộn về!


PARIS ÐÊM BUỒN

 Sấm chớp đùa nhau đời thoáng hiện,

Kiếp nghèo rách toạc phố thần tiên!

Gót khuya, vết gậy hằn lên tuyết

Bóng hạc thoáng trông nhớ mẹ hiền.

Năm ngoái lũ tràn qua xóm vắng

Lạnh đầy con ngõ mấy mùa trăng ?

Gió đông vi vút luồn khe vách,

Chắc buốt lưng còng nỗi giá băng!

Mưa đêm tưởng tiếng ho ngàn dặm ?

Ta bỗng hình dung dáng mẹ nằm,

Hiu hắt nét gìa thêm rũ rượi,

Quặn lòng! muốn chấp cánh về thăm.

Bến quê ...sóng đỏ dâng mù lối,

Thôi, cũng đành như chiếc lá trôi!

Ngục tối sá gì cơn đói lả,

Năm xưa sợ tiếng khóc bên đồi!

Cắn môi bật máu còn thơm sữa,

Lạy mẹ con nào khác thuở xưa,

Ngày tháng ngút sầu nên tóc bạc

Bao xuân quên mất phút giao thừa!


Đỗ Bình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét