Ngày nhận được tin Anh đã mất
Từ nơi vùng Việt-Bắc xa xôi
Em thẩn thờ buông lên tiếng nấc
Tiếng đau thương uất nghẹn vùng trời..
Tuổi cuộc đời Anh trao cho Lính
Tuổi Lính Anh vẩn trả chưa tròn
Nghiệt oan lời đầu hàng quân lịnh
Anh cúi đầu tạ tội nước non
Anh mang niềm đau cho cuộc chiến
Bao bạn bè nằm lại hôm qua
Bao người đi một lòng giữ nước
Máu xương để lại mất sơn hà
Anh vẩn quyết không đầu hàng giặc
Ngẩng cao đầu đối mặt tù đày
Đứng thẳng người, tù nhân bất khuất
Giữ ngọn cờ chẳng chịu buông tay
Thật kinh khiếp cho loài quỷ đỏ
Trả thù người ngả ngựa tay không
Khổ sai nhục hình thân bụng đói
Giết tù nhân chẳng đẩm máu hồng
Loài Cộng giết người không máu đổ
Cũng chẳng cần mả tấu gươm đao
Ai sa chân ngục tù cải tạo
Đón nhận hành trang cho kiếp sau
Anh thật đã đi về với đất
Nấm đất Mẹ hiền ấp ủ thân anh
Để lại tình em một đời chất ngất
Vạn nổi đau nói hết sao đành
Em tìm anh rừng thiêng giá lạnh
Chẳng nấm mồ hương khói quẩn quanh
Lủ chim rừng ngác ngơ xao xác
Vẳng đâu đây nhịp khúc quân hành
Như lời tiển người đi qua núi
Như mắt người quả phụ trông chồng
Lệ nhạt nhòa cho người chín suối
Nổi oan khiên uất nghẹn buồng tim
Quả phụ Trương Thị Đức Nghi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét