Chiều đông tuyết trắng núi đồi
Cây xơ xác đứng, đá ngồi co ro
Đường đi khúc khuỷu quanh co
Hoàng hôn nghiêng cánh buồn xo tím trời!
Chợt nghe một thoáng chơi vơi
Giật mình nay đã nửa đời lưu vong
Hoài hương đầy nỗi nhớ mong
Chập chùng mây xám mênh mông gánh sầu
Ngoảnh qua quay lại bạc đầu
Chân chồn gối mỏi nhục sầu chưa thôi
Chim bầy lẻ bóng rã rời
Đường xa cánh mỏi cả đời lênh đênh
Nẻo về chốn cũ chông chênh
Tháng tư Quốc hận gập ghềnh tâm tư
Đớn đau Đất Nước nát nhừ
Dân oan rên xiết, gầm gừ ngoại xâm!
Nội tình đất nước tối tăm
Bên trong giặc núp, giặc hăm bên ngoài
Cao nguyên hải đảo giặc sài
Cao nguyên đóng chốt, đảo dài giặc canh
Kìa người cương quyết đấu tranh
Còn người ngoảnh mặt bước nhanh lạnh lùng
Đâu rồi những đấng kiêu hùng
Một thời ngang dọc vẫy vùng xả thân!
Sao đành nhắm mắt đưa chân
Sao không nhìn lại cảnh dân khốn cùng
Sao đành lặng bước ung dung
Sao quên tất cả đầy khung trời buồn!!?
Camthành, Mar 29, 2015
Tha Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét