Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2019

Con Đường Việt Nam - Thơ Trần Quốc Bảo


Đường Việt Nam, những con đường yêu dấu,
Chạy dọc ngang như mạch máu trong người,
Nhưng Tự Do và Công Lý mất rồi,
Những đường mới bò quanh, như rắn rết!

Muốn biết Việt Nam, ra đường biết hết
Bất cứ lúc nào, cái Chết cũng kề bên
Chen lấn nhau, xe cộ phóng như điên!
Rất ẩu tả, coi như không luật lệ.

Xã hội chủ nghĩa, phong hóa tồi tệ,
Bước ra đường, nghe đ.. mẹ, đ.. bà!
Thanh thiếu niên, sống sa đọa, bê tha,
Khắp mọi phố phường, lê la nhậu nhẹt!

Đường Việt Nam, nhiều Khu dâng cho Chệt,
Dựng đầu đường, tấm bảng “Cấm Việt Nam”
Mấy tên Vẹm-Nô súng ống nghênh ngang
Đứng gác Đặc Khu, dưới cờ Tầu Cộng.

Đường Việt Nam, có khu bày “thịt sống”,
Bán cho Đài Loan, Trung Cộng, Đại Hàn,
Xếp hàng khỏa thân, gái Việt nghèo nàn,
Để “khách ngoại” chọn mua như súc vật!

Đường Việt Nam, nhiều dinh cơ cao ngất
Là đại gia, cổng khóa, chó berger,
Của bọn Lãnh Đạo, đầy tớ Mác-Lê
Xuất thân rừng rú, nay toàn tiến sĩ!

Có những con đường Việt Nam xấu xí,
Dẫn đến khu nhà, ổ chuột tồi tàn,
Những lớp người khốn khổ, những dân oan
Đã bị Cộng Quyền, cướp nhà, cướp đất!

Ôi, Việt Nam! Chẳng lẽ đường duy nhất,
Là con đường đến Mất Nước nay mai?
Chín chục triệu dân, sao vẫn ngủ hoài?
Có hay biết, chuyện Hồng Kông vùng dậy?

Muốn sống còn, phải đi con đường ấy!
Tự cứu mình, và cứu lấy giang san,
Hãy xuống đường mở trang sử Việt Nam,
Cùng với Hồng Kông vùng lên cứu Nước!

Trần Quốc Bảo
(Đặc San Lâm Viên)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét