trời mưa mà lại nắng
đang vui em lại buồn
rượu ngọt mà chát đắng
cho suối nguồn rơi tuôn
như bão dông dại cuồng
lao xao đời vọng tưởng
những ân tình lỡ muộn
tiếng muôn trùng tơ vương
những cơn mưa vô thường
ướt hiên tình lãng đãng
sóng triều dâng huyễn tượng
xô nghiêng trời thênh thang
giấc mơ xưa hoá vàng
ru ngoan hồn ảo ảnh
em có là lãng mạn
soi đời mình long lanh
Trần Minh Hiền
TRĂM NĂM CŨNG CHỈ BA ĐÀO THẾ THÔI
Mơ chi giọt nắng hanh vàng
Người đem sưởi ấm lỡ làng nhân sinh
Chắt chiu nỗi khổ riêng mình
Em ngồi hong tóc mong tình thương nhau
Đắng cay hoa cỏ nát nhàu
Lao xao một kiếp, đục ngầu sông xưa
Vạn câu nói chỉ dư thừa
Mong manh sợi khói, dối lừa miên man
Khôn chi rồi cũng úa tàn
Dại chi rồi cũng ngập tràn hư hao
Loay hoay, bối rối, nghẹn ngào
Trăm năm cũng chỉ ba đào thế thôi
Trần Minh Hiền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét