- Tạ ơn em đã vì anh và con mà khổ cực.- Nhớ những ngày tuyệt vọng ngoài BắcGói quà năm ký, mở run runKhông khóc mà nghe lệ đẫm tròngEm chốn quê nhà bao khổ cựcNuôi chồng nuôi cả mảnh tình chungThân cò chưa lặn lội bờ sôngChưa biết cày sâu giữa cánh đồngCon nhỏ vẫn còn đang tập nóiTay bồng tay bế biết sao xong?!?!
Em viết đôi dòng pha nước mắt"Hai người chung ngắm một vầng trăngMà sao ngăn cách trời nam bắcĐau đớn nào hơn sống chẳng gần!? "
Anh đã bảo rồi , em chớ đợiLưu đày đâu dám mộng đoàn viênVì con em hãy liều thêm bướcHãy để mình anh gánh lụy phiền..
Nếu lỡ mà anh về chẳng đượcKhi đàn con lớn hỏi về chaThì em hãy chỉ trời phương BắcBố đã đền yên nợ nước nhà..
Nhược Thu.
Thứ Tư, 11 tháng 9, 2019
Hai Người Chung Ngắm Một Vầng Trăng - Thơ Nhược Thu.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét