Anh lỡ để tình về cung đàn xưa.
Rằng mùa thu thương lắm những bơ vơ.
Sao lạ quá,vầng trăng không sáng mãi.
Mà đêm nay thăm thẳm một phương trời.
Anh đã khóc khi gió lùa bên phố.
Nhìn người qua đâu phải bóng em sang.
Áo vàng bay như lụa trải khắp đàng.
Bỡ ngỡ hôm nay ngày đang sắp tết.
Em về đâu! Bóng xưa tình còn hết
Nửa hồn trăng ở khăn gói thơm hương.
Anh đã gởi nụ hôn nồng trong đó.
Gió miên man chưa rụng giấc nghê thường.
Anh lỡ để con đò nằm ngóng đợi.
Ánh trăng khuya chênh chếch khói sương mờ
Anh đã lỡ một bài thơ dang dở.
Viết cho em trong mộng một chiều vương.
Anh đã lỡ với em, tình cách trở.
Mấy phương trời đã lớn những chia phôi.
Em nơi đâu! Anh đâu biết em sầu.
Nhìn trăng lạnh một màu thương phiêu lãng.
Em có nhớ, mắt nâu một thuở nào!
Nụ cười đấy đã làm tim tan chảy.
Mấy mươi năm xa nhau là tất thảy.
Cho một đời thương nhớ vẫn khát khao.
Một mai em về bến quê xưa cũ.
Cả dòng sông còn gợn sóng lao xao.
Tình anh đấy hát trong chiều nhạt vắng.
Đã nghìn trùng, hun hút một trời sao.
Nguyệt-EmXưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét