Hôm rày thương quá Sài Gòn ơi
COVID hoành hành khắp mọi nơi
Sinh hoạt đóng băng làm lỡ dở
Giao thông tê liệt sống cầm hơi
Phi trường bến cảng không còn khách
Tụ điểm công viên chẳng có người
Dọc phố me xanh buồn ủ rũ
Ve sầu rả rích oán than đời
Nhất Hùng
Hò Huế Thơ Trần Quốc Bảo
Hò Huế
Hò là,,, hò ơ… … !!!
Trăng vàng gác Phú Văn Lâu,
Thoảng nghe trong gió mấy câu khoan hò.
Trên sông, lờ lững con đò,
Trải dài sóng nước, giọng o Hương Bình…
- Đường vô xứ Huế quanh quanh, (*)
Non xanh nước biếc như tranh họa đồ.
Thương em, anh cũng muốn vô,
Sợ truông nhà Hồ, sợ phá Tam Giang
Hò… ơi…hò…! hò là hò... ơ…
- Cố Đô, nay đã nát tan,
Anh ơi... qua phá Tam giang làm gì!...
Huế chừ… Huế chẳng còn chi,
Chỉ còn giọng hát sầu bi ngân dài…
Hò… ơi…hò…! hò là hò... ơ…!
Huế tang tóc, bởi vì ai!
Những mồ tập thể: Đá mài, Lăng cô! (**)
Biết bao sọ trắng! … Hờ ớ…ơ…
Biết bao sọ trắng, xương khô!
Oan Hồn vương vất… nơi mô bây chừ…?
Hò… ơi…hò…! hò là hò... ơ…!
Chiều chiều, trước bến Văn lâu, (*)
Ai ngồi, ai câu… ai sầu, ai cảm!
Ai đâu ngờ… Hò ớ…ơ… Ai đâu ngờ…
Huế có ngày thê thảm như ri!
Hò… ơi…hò…! hò là hò... ơ…!
Học trò xứ Quảng ra thi, (*)
Thấy cô gái Huế, chân đi không đành!
- Đôi lời nhắn nhủ cùng anh,
Khi mô giặc Cộng tan tành hãy ra
Làm tan nát Huế, xót xa dân tình!
Vẫn Hương Giang, vẫn Ngự Bình,
Nhưng không còn Huế chúng mình mô anh!
Hò là… hò ơi… … !!!
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của tác giả:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét